----
Những lời của Tần Thịnh vừa nói đối với Tống Nam Chi là đả kích quá lớn, khiến cho cô bất giác đứng hình vài phút.
Cô định thần lại liền liếc Tần Thịnh một cái, hoài nghi hỏi: "Hôm nay anh uống rượu à? Sao mà tự luyến thế.”
Cô nói xong có chút hoảng hốt mà xoay người đi về phía trước.
Tần Thịnh đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Nam Chi một hồi, mãi cho đến khi thấy cô đi hết bậc thang, mới nghiêng đầu ném bao thuốc lá vào thùng rác, đi xuống lấy xe.
Tống Nam Chi biết Tần Thịnh đi lấy xe, cô tới ven đường chờ. Một lát sau, Tần Thịnh lái xe đến bên cạnh cô liền dừng lại, cô đưa tay mở cửa xe ghế lái phụ, ngồi lên xe cô cúi đầu thắt chặt dây an toàn, liền nhanh tay lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra nghịch.
Tần Thịnh thấy cô vừa lên xe liền nghịch điện thoại di động, cũng không mở miệng nữa, thu tầm mắt về, tập trung lái xe về.
Suốt đoạn đường về, hai người như ở hai thế giới, không nói câu nào, hơn mười phút sau, xe đã về tận nhà, Tống Nam Chi chờ Tần Thịnh dừng xe xong, cô tự cởi dây an toàn mở cửa xuống xe trước, cũng không chờ Tần Thịnh nói gì mà quay đi thẳng về nhà.
Nhưng đi được một nửa, cô bỗng nhiên dừng lại.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn xoay người đi về phía anh.
Tần Thịnh ngồi ở trong xe, vẫn chưa chịu xuống, cả ngày hôm nay tâm tình của anh cũng không tính là tốt, định là ở trong xe hút điếu thuốc rồi mới vào trong.
Mới từ trong bao lấy ra điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa anh đã nhìn thấy Tống Nam Chi đi ra, anh dừng động tác châm lửa lại, cầm bật lửa trong tay nghịch, lúc nhìn về phía Tống Nam Chi trong mắt lại hiện lên chút ý cười, hỏi cô:
"Sao lại quay lại rồi?”
"Ngày mai mấy giờ anh xuất phát?”
"Hơn bảy giờ, bay lúc mười giờ.”
Tống Nam Chi không nhịn được nói vài câu: "Trên đường chú ý an toàn, đến nơi nhớ gọi điện về báo bình an.”
Cô nói xong, nhìn thoáng qua điếu thuốc trong tay Tần Thịnh, lại ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt không tốt lắm nói: "Anh hút ít thuốc đi, cẩn thận tráng niên mất sớm.”
Cô liền xoay người quay vào, đến cửa nhà, giơ tay mở cửa, thay dép lê lập tức đi vào trong nhà.
Tần Thịnh ngồi trong xe, thông qua cửa sổ xe vẫn nhìn bóng dáng Tống Nam Chi, mãi đến khi cô đi vào bên trong, mới thu lại tầm mắt, cúi đầu ném điếu thuốc còn chưa châm trong tay vào gạt tàn thuốc bên cạnh, anh rút chìa khóa, mở cửa xuống xe.
Vừa vào trong anh liền thấy Tống Nam Chi đang ngồi trên sô pha, cúi người nhìn cái gì đó.
Tần Thịnh đóng cửa, thay giày vào nhà:
"Sao vậy?”