----
Tần Thịnh ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tống Nam Chi một lát, sau đó dặn dò: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Biết rồi."
Tần Thịnh đặt ly nước xuống, đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.
Để Tống Nam Chi ở nhà một mình, Tần Thịnh ở bên ngoài thật lòng cũng có chút không yên tâm, vốn dĩ ăn cơm trưa xong còn phải đi uống trà, nhưng hiện tại anh không có tâm trạng gì, dứt khoát từ chối: "Ăn cơm xong tôi xin phép về trước, trong nhà còn có người bệnh, phải về xem sao."
Những người có mặt trong bữa cơm này đều là bạn bè trong giới kinh doanh của anh, ngày thường cơ bản cũng có qua lại làm ăn, cho nên nghe Tần Thịnh nói như vậy, mọi người đều thông cảm: "Trong nhà có người bệnh, trở về chăm sóc là phải, đành hẹn Tần tổng hôm khác chúng ta lại tụ tập."
"Đương nhiên rồi, bữa này tôi mời". Tần Thịnh khách sáo trả lời.
Tất cả mọi người cười rộ lên, nhao nhao nói:
"Chúng tôi chờ điện thoại của anh."
Tần Thịnh nói thêm vài câu khách sáo cho qua chuyện.
Mọi người lại tiếp tục dùng cơm, Tɧẩʍ ɖυật Thư ngồi bên cạnh Tần Thịnh, quay qua hỏi nhỏ: "Ai bị bệnh?"
"Tống Nam Chi."
Anh nghiêng đầu gọi nhân viên phục vụ tới, nói với đối phương: "Nấu một ít cháo hành, xào thêm hai món thanh đạm rồi đóng gói mang đến cho tôi."
Anh cầm thực đơn trong tay nhìn một lát, tiếp tục nói: "Lấy món nấm xào thịt này đi, ít dầu, đừng cho ớt, xào thêm rau xanh."
Nói xong trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, dặn kỹ: "Đóng gói lại, lát nữa tôi mang đi."
Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn: "Vâng, anh chờ một chút."
Người phục vụ đi rồi, Tɧẩʍ ɖυật Thư lại quay sang hỏi: "Nam Chi sao lại bị bệnh? Chẳng phải tối hôm qua vẫn còn khỏe mạnh sao?"
Tần Thịnh nói: "Bị cảm nhẹ, có lẽ là do tối qua ở bên ngoài hóng gió, còn uống rượu, sáng sớm vừa rời giường không bao lâu liền đau đầu."
Rất nhanh thức ăn đã chuẩn bị xong, Tần Thịnh cũng không đợi bữa tiệc kết thúc mà tính tiền rồi xin phép rời đi trước.
Lúc về đến nhà đã là mười hai giờ rưỡi, Tống Nam Chi còn đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa, cô mở mắt ra thì nhìn thấy là Tần Thịnh trở về.
Cô nhìn anh có hơi kinh ngạc mà hỏi: "Không phải anh có buổi tiệc xã giao à, sao về sớm vậy?"
Tần Thịnh thay giày đi trong nhà, đặt đồ ăn trong tay lên bàn trà: "Dậy ăn cơm trưa trước đi."
Nói xong liền lên lầu thay quần áo.
Lát sau Tần Thịnh thay quần áo xong xuống lầu thì đã thấy Tống Nam Chi đang ngồi ăn trên chiếc ghế nhỏ cạnh bàn trà.
Tống Nam Chi thấy Tần Thịnh đi xuống, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, cô nhìn anh, nửa đùa nửa thật hỏi: "Tần Thịnh, đừng nói là anh sợ tôi ở nhà không có cơm ăn, cho nên cố tình mua thức ăn về cho tôi nhé?"