----
Tống Nam Chi nhìn theo bóng lưng mẹ, mắt bỗng nhiên đỏ lên, cô nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy có thứ gì đó chặn ở ngực, nghẹn đến mức sắp không thở nổi.
Chuyện gì cô cũng có thể thỏa hiệp, có thể nghe lời đi xem mắt, nhưng nếu như không thể làm công việc mà mình thích, cô thật sự không biết cuộc sống này còn có ý nghĩa gì.
Sau đó Tống Nam Chi vẫn bị mẹ ép đi xem mắt mỗi ngày, mỗi lần cô đều đi, chỉ là người ở đó nhưng hồn nơi đâu.
Nhưng có một chuyện rất kỳ quái, các đối tượng xem mắt của cô rõ ràng khi gặp đều tỏ vẻ thích cô, hơn nữa hẹn cô lần sau gặp mặt, nhưng ngày hôm sau đều gửi tin nhắn nói với cô đã cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy hai người không hợp, còn chúc cô sớm ngày tìm được người mình thích.
Tuy rằng Tống Nam Chi không hề có hứng thú với những đối tượng xem mắt, nhưng sau mỗi lần xem mắt đều nhận được tin nhắn như vậy khiến cô cảm thấy cạn lời.
Cô hoài nghi những người này có bệnh, hay là năm nay cô trúng vận Đào Hoa Sát, tà môn như vậy.
Cuối cùng cô nói chuyện này với mẹ, ngay cả mẹ cô cũng cảm thấy tà môn, vì thế còn cố ý đưa cô đến miếu Nguyệt Lão thắp hương, làm một vòng tay hoa đào khai quang cho cô đeo, dặn dò tắm rửa cũng không thể tháo ra.
Tống Nam Chi bị hành động của mẹ cô làm cho dở khóc dở cười, lúc này cô cũng thật sự cho rằng mình trúng tà, căn bản không nghĩ tới có người đang bẻ hoa đào của mình.
Ngày đó ở tiệc sinh nhật người bạn, vận may của Tần Thịnh kém chưa từng có, chơi mạt chược một vòng mà không ăn được cây nào.
Cứ thua nên anh không có hứng thú, dứt khoát ngừng chơi ngồi xuống sô pha hút thuốc.
Một lát sau Chu Việt cũng rời bàn, anh ta ngồi xuống bên cạnh Tần Thịnh cười nhạo:
"Cậu nói có phải cậu gặp báo ứng hay không?"
Tần Thịnh ngước mắt nhìn Chu Việt, không nói gì.
Chu Việt chậc chậc một tiếng, nói:
"Cậu chưa từng nghe người ta nói., thà phá mười tòa miếu cũng không nên phá một cuộc hôn nhân, trong một tháng cậu bẻ mất bao nhiêu hoa đào của người ta, khó trách vận may kém như vậy, biết thế này gọi là gì không?"
Tần Thịnh lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn Chu Ngạo.
"Nói xong chưa?"
Chu Việt nhìn Tần Thịnh, thật sự có chút tò mò, nhịn không được hỏi:
"Nhưng mà hỏi thật, tôi thật sự không hiểu, cậu thích Tống Nam Chi sao không trực tiếp theo đuổi cô ấy?"
Tay phải kẹp tàn thuốc của Tần Thịnh đặt lên tay vịn sô pha, anh cúi đầu gạt tàn thuốc, lười biếng trả lời.
"Bớt quản."