----
Tần Thịnh nhìn cô, hỏi ngược lại: "Thế nào? Còn muốn tôi ra ngoài không?"
Tống Nam Chi sẵn dịp thắc mắc:
"Vậy buổi tối chúng ta ngủ thế nào?"
"Tôi ngủ sô pha."
Anh nói xong liền đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Lúc này đã muộn lắm rồi, Tống Nam Chi có chút buồn ngủ, nhưng bởi vì đêm nay Tần Thịnh sẽ ở trong phòng của cô, cho nên cô thật không dám ngủ, ngồi ở trên giường cố gắng giữ vững tinh thần.
Tần Thịnh tắm rửa xong đi ra, phía dưới anh quấn khăn tắm màu trắng, trên người còn đọng lại mấy giọt nước, thấy cô còn chưa ngủ, anh vừa cầm khăn lông lau tóc vừa nói: "Sao còn chưa ngủ? Ngày mai phải dậy sớm đấy."
Ánh mắt Tống Nam Chi dán lên trên người Tần Thịnh, vào lúc này cô đột nhiên cảm thấy mình có chút không thể chống lại được cái giá trị nhan sắc này của anh.
Cô nhìn chằm chằm cơ bụng tám múi của Tần Thịnh, tầm mắt dần dần di chuyển xuống đến đường nhân ngư của anh.
Cô nhìn quá mức lộ liễu, không hề che giấu một chút nào, đúng vào lúc này Tần Thịnh bỗng nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, Tống Nam Chi có chút chột dạ, mắt đảo đi nhìn nơi khác, hai tai hơi nóng lên, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Làm... làm gì?"
Tần Thịnh nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười, giọng nói trầm thấp có chút mê hoặc: "Hài lòng không?"
Mặt Tống Nam Chi trong thoáng chốc đỏ lên, cũng không biết sợi dây thần kinh nào của cô bị chạm mạch mà lại nói: "Thân hình cũng ổn áp đấy chứ, nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể dùng."
Tần Thịnh nhìn cô, khẽ nhíu mày.
Tống Nam Chi lúc này đã ý thức được mình nói gì đó không đúng, cô không chịu thua quay lại nhìn Tần Thịnh, nhưng đôi gò má trắng nõn đã không theo khống chế mà đỏ ửng lên.
Tần Thịnh nhìn cô dưới ánh sáng lờ mờ ở đầu giường, một lát sau, trên mặt anh nở một nụ cười ranh mãnh, giọng nói trầm thấp trêu chọc cô: "Sao vậy?"
Tống Nam Chi không biết mình ngủ lúc nào, lúc cô tỉnh lại thì Tần Thịnh đã không còn ở trong phòng.
Cô nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng, nghĩ đến chuyện hôm nay mình còn phải đi Tây Sơn tế bái cha mẹ Tần Thịnh, vội vàng đứng dậy mang dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cô rửa mặt xong liền mặc quần áo vào đi ra ngoài.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, không trang điểm, chỉ đơn giản buộc tóc lên gọn gàng, lúc xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Tần Thịnh ở trong sân, một mình anh đứng dựa vào cửa xe hút thuốc.
Tần Thịnh tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, thấy cô tới, anh thấp giọng chào một tiếng: "Dậy rồi."
Nói rồi anh cúi đầu dụi tắt điếu thuốc trên tay, Tống Nam Chi có thể nhìn ra được tâm trạng anh lúc này không tốt lắm, nói sang chuyện khác: "Anh dậy từ lúc nào thế?"
Tối hôm qua Tần Thịnh ngủ trên sô pha, lúc nửa đêm cô giật mình tỉnh lại thì thấy anh đang dựa vào thành ghế sô pha ngủ, tư thế kia chắc hẳn là ngủ không ngon giấc.
Tần Thịnh nói: "Sáu giờ là tỉnh rồi."
"Sớm như vậy sao? Tôi chẳng hay biết gì cả."