Chương 22

----

Mười phút sau, Tần Thịnh gọi điện thoại tới, Tống Nam Chi đang xách túi đi vào thang máy, nhận điện thoại nói: "Anh ở đâu?"

"Gara."

"Được."

Cúp điện thoại, Tần Thịnh ở trong xe đợi một lát, nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, anh ngước mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Tống Nam Chi mặc một chiếc váy dài màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len màu đỏ rượu, mái tóc xoăn dài tùy ý xõa tung trên vai, làn da cô trắng nõn, cần cổ thon dài, đôi mắt long lanh kiều diễm, khiến cho người ta không thể nào rời mắt được.

Tần Thịnh ngồi trên ghế lái, ánh mắt không nhịn được mà nhìn chằm chằm Tống Nam Chi, mãi cho đến khi cô đã đến gần, anh mới giật mình di dời tầm mắt.

Tống Nam Chi mở cửa ngồi lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Để anh phải chờ lâu rồi."

Tần Thịnh thản nhiên mở miệng: "Không sao."

Anh khởi động xe chạy về hướng lối ra.

Trên đường đến nhà cũ của Tần gia, Tống Nam Chi kể với Tần Thịnh hành trình tiếp theo của mình: "Lúc trước tôi đã nhận một vai diễn, thứ hai tuần sau bộ phim đó khởi quay, cho nên ngày mốt tôi sẽ bay đến Hoành Điếm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thời gian quay phim là sáu mươi ngày."



Tần Thịnh chỉ ừ một tiếng, không hỏi gì khác.

Tống Nam Chi nói chuyện này cho Tần Thịnh biết là vì sợ lỡ như mẹ cô đột nhiên hỏi tới, Tần Thịnh lại không biết thì chẳng phải quan hệ của bọn họ sẽ bị lộ tẩy sao?

Nói xong, không khí trở nên yên tĩnh, cô lơ đãng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Suốt dọc đường đi hai người cũng không có trao đổi gì, nửa giờ sau, xe chạy đến nhà cũ Tần gia.

Đây không phải lần đầu tiên Tống Nam Chi đến đây, thế nhưng lại là lần đầu tiên tính từ sau khi bọn họ kết hôn, các trưởng bối trong nhà Tần Thịnh đều đối xử với cô rất tốt, còn bày một bàn thức ăn vô cùng phong phú để chiêu đãi cô, ăn cơm tối xong, các trưởng bối bắt đầu phát tiền lì xì cho cô, nói là quà cho con dâu mới đến, thoáng chốc mấy bao lì xì thật dày xếp lại với nhau thành một chồng thật cao, Tống Nam Chi ôm còn không hết. Duy chỉ có bà nội là không lì xì, nhưng bà tặng cô một món quà vô cùng lớn, đó là một tòa nhà đứng tên cô.

Mười một giờ tối, Tần Thịnh ở trong sân nói chuyện điện thoại xong, lúc lên lầu trở về phòng ngủ, liền nhìn thấy Tống Nam Chi ở trong đó đi tới đi lui.

Anh đóng cửa lại, kỳ quái nhìn cô: "Em đang làm gì vậy?"

Tống Nam Chi buồn bực nói: "Anh không thấy à? Tôi đang đi cho tiêu thực."

Tần Thịnh ngồi xuống sô pha, lấy điếu thuốc từ trong bao thuốc lá trên bàn trà ra: "Buổi tối em ăn ít như vậy, tiêu thực cái gì chứ?"