----
Tống Nam Chi biết rõ người mà mẹ mình phái tới, bản lĩnh theo dõi người khác phải xếp hạng nhất đó, cô muốn trốn cũng không trốn được.
Sau khi cố gắng chạy trốn mà không có kết quả, cô nhẫn nại ngồi nghe đối tượng xem mắt đối diện thao thao bất tuyệt khoe khoang gia cảnh của anh ta.
Tống Nam Chi nghe mà suy sụp, không biết vì sao cô phải chịu loại cực hình này.
Hơn nữa người đối diện này cực kỳ không có ánh mắt, rõ ràng ngay cả nói qua loa cô cũng lười nói mà anh ta vẫn cứ liên tục khoe khoang, từ ông bà nội ông bà ngoại tới cô dì chú bác, nói về thành tựu của người khác cả buổi nhưng lại không đề cập tới mình làm gì.
A, cũng đúng, phú nhị đại hoàn khố quả thật không làm gì mà.
Tống Nam Chị nhịn không được, âm thầm thở dài, thật sựu không biết mẹ cô tìm đâu ra mấy đối tượng xem mắt này.
Cô thật sự không muốn để ý đến đối phương nữa, cúi đầu uống nước.
Chịu đựng đến chín giờ tối, đối phương vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, lớn tới ngần này mà Tống Nam Chi còn chưa từng thấy người đàn ông nào có thể nói nhiều như anh ta, sự nhẫn nại của cô đã đến bờ vực sụp đổ, rốt cục không nhịn được mà mở miệng.
"Lâm công tử, chúng ta kết thúc đi, hôm nay tôi có chút mệt mỏi."
Tuy Lâm Mân là công tử bột nhưng vẫn rất galan, nghe vậy lập tức nói:
"Đương nhiên có thể, đi thôi, anh đưa em về."
"Không cần, tôi lái xe tới, tài xế chờ tôi bên ngoài."
Tống Nam Chi nói xong liền cầm túi xách lên, thân thể đã mệt mỏi rã rời, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà nằm.
Lâm Mân vội vàng đứng lên.
"Đợi đã, vậy chúng ta thêm wechat đi, lát nữa liên lạc."
Tống Nam Chi trốn còn trốn không kịp nói gì tới thêm wechat, vậy nên cô khéo léo nói:
"Bình thường tôi ít dùng wechat, có việc thì gọi điện thoại liên lạc nha, không phải anh có số điện thoại của tôi sao."
Lâm Mân suy nghĩ một chút, nói: "Cũng đúng, vậy anh sẽ gọi điện thoại cho em sau."
"Được, vậy tôi đi trước."
Tống Nam Chi nói xong liền xoay người đi ra ngoài, đến cửa nhà hàng cô ngồi lên xe, trước tiên lấy điện thoại di động ra kéo số điện thoại di động của Lâm Mân vào danh sách đen, làm xong cô mới thở phào nhẹ nhõm, nói với tài xế:
"Đi thôi chú Vương, trở về nhà."
Nửa giờ sau xe đã về tới biệt thự Tống gia, Tống Nam Chi mệt mỏi như chạy bộ ba ngàn mét, ỉu xìu giống như quả cà héo, Tống Minh Hồng ngồi trên sô pha nhìn thấy Tống Nam Chi trở về, hỏi:
"Hôm nay xem mắt thế nào?"