----
Tống Nam Chi đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất chạnh lòng, trên đường trở về cô hiếm khi lại không nói gì, nhu thuận đến lạ, thấy mẹ ngủ, cô hỏi tiếp viên hàng không mượn một tấm thảm lông, nhẹ nhàng đắp lên cho mẹ.
Cô nhìn hàng chân mày vẫn luôn nhíu chặt lại của mẹ, trong lòng càng thêm áy náy, nhỏ giọng nói một câu: "Con xin lỗi."
*
Hôn lễ của Tống Nam Chi và Tần Thịnh được tổ chức vào ngày mười bảy tháng mười một, ngày tổ chức hôn lễ là do trưởng bối hai bên nhà định ra sau khi xem các kiểu ngày sinh, tên tuổi của hai người và tính toán kỹ lưỡng.
Trong khoảng thời gian này Tống Nam Chi rất ít gặp mặt Tần Thịnh, công việc của anh bận rộn, cô cũng đang chuẩn bị quay lại guồng quay công việc, hai người thỉnh thoảng mới gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm chung với nhau đã là cực hạn rồi.
Bởi vì Tống Nam Chi không muốn công khai, cho nên hôn lễ chỉ mời người nhà và bạn bè hai bên, không có người ngoài, nhưng cho dù là như vậy, hôn lễ này vẫn khá long trọng, chưa nói đến chiếc nhẫn kim cương trên tay Tống Nam Chi, chỉ riêng áo cưới trên người cô thôi đã là tám con số, ngoài ra còn có dây chuyền và khuyên tai cô đang đeo nữa.
Nói tóm lại để tổ chức hôn lễ này Tần gia đã tiêu phí hơn trăm triệu, tiền sính lễ đủ để Tống Nam Chi tiêu mấy đời cũng không hết.
Bởi vì cô ngại phiền, cho nên hôn lễ chỉ tổ chức trong vòng một buổi tối, sau khi tiệc tối kết thúc, cô liền cùng với Tần Thịnh ngồi xe về nhà.
Hai người về đến nhà, Tống Nam Chi muốn đi tắm rửa tẩy trang trước, nhưng không nghĩ tới còn chưa vào phòng tắm thì đã bị kẹt ở bước đầu tiên.
Váy cưới trên người cô thật sự quá phức tạp, trước đó phải cần đến mấy người giúp đỡ cô mới mặc vào được, cho nên cũng không dễ cởi ra, lúc này cô ở trong phòng ngủ dày vò cả buổi vẫn không thể cởi được váy cưới ra.
Trán cô đã đổ đầy mồ hôi, cánh tay mỏi nhừ không nhấc lên nổi nữa, cuối cùng đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Thịnh: "Anh đang ở đâu vậy? Lên đây giúp tôi với."
Đêm nay Tần Thịnh có uống chút rượu, đang ngồi ở phòng khách dưới lầu hút thuốc, nhận được điện thoại của Tống Nam Chi, anh hỏi:
"Em làm sao vậy?"
Tống Nam Chi cầu cứu: "Váy cưới phức tạp quá, tôi không cởi được."
"Chờ tôi một lát."
Cúp điện thoại, anh dụi bỏ điếu thuốc trên tay, đứng dậy đi lên lầu.
Phòng ngủ của Tống Nam Chi ở lầu ba, phòng là do cô tự chọn, trang hoàng cũng là dựa theo phong cách cô thích, Tần Thịnh vừa đi tới cửa đã thấy Tống Nam Chi vẫn còn đang đứng trước giằng co với váy cưới trên người mình.