----
Tống Nam Chi cộc lốc: "Biết rồi."
Cô đang chuẩn bị lên lầu thì lại nghe thấy mẹ nói:
"Chuyện công việc của con tạm thời mẹ không quản nữa, lúc trước không cho con làm là vì sợ gia tộc lớn sẽ không chấp nhận được cái nghề này của con, nhưng nếu Tần Thịnh không ngại, vậy thì mẹ cũng lười quản nữa. Nhưng con phải nhớ kỹ, sau khi kết hôn phải lấy gia đình làm trọng, công việc nếu như không cần thiết thì đừng làm nữa."
Tống Nam Chi lúc này mới hiểu ra, cô còn đang thắc mắc vì sao lại đột nhiên nhận được kịch bản, thì ra là Tần Thịnh đã đi tìm mẹ cô.
Chuyện công việc đã được giải quyết, Tống Nam Chi nhất thời cảm thấy vô cùng vui vẻ, trên mặt liền nở nụ cười híp cả mắt, nói với mẹ:
"Vâng con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi."
Tối hôm đó, Tống Nam Chi vui vẻ đến mức không ngủ được, ôm máy tính nằm xem kịch bản cả đêm.
Đến tối ngày hôm sau, lúc đi gặp người nhà Tần Thịnh, bởi vì tâm tình cô đang khá tốt, cho nên phá lệ ăn mặc chỉnh chu một bữa.
Cô từ trên lầu đi xuống, Tống Minh Hồng như thói quen đánh giá quần áo và lớp trang điểm của cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mới hài lòng gật đầu, nói:
"Sao đột nhiên hôm nay lại hiểu chuyện thế? Còn biết ăn mặc đàng hoàng một chút."
Hôm nay Tống Nam Chi mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, mái tóc xoăn dài được cô xõa trên vai, trên tai đeo một đôi khuyên đính hạt trân châu, lớp trang điểm trên mặt cũng rất phù hợp với tình huống, trong tay xách một cái túi nhỏ màu trắng, nhìn qua vừa thục nữ vừa nhu thuận.
Giờ phút này tâm trạng cô đang rất tốt, lời nói ra vô cùng ngọt ngào, nhẹ nhàng kéo tay mẹ:
"Chẳng phải đêm nay hai nhà gặp mặt, con gặp trưởng bối Tần gia đương nhiên phải ăn mặc đàng hoàng một chút."
Mẹ cô vui mừng nở nụ cười hài lòng: "Hiếm khi con lại hiểu chuyện như vậy."
Hai người ngồi xe ra ngoài, lúc sắp đến nhà hàng, Tống Nam Chi ngồi trong xe, từ xa đã nhìn thấy Tần Thịnh đang đứng ở bậc thang bên ngoài nhà hàng nói chuyện điện thoại, hôm nay anh cũng ăn mặc rất chỉnh chu, áo sơ mi trắng kết hợp với âu phục màu đen, vai rộng chân dài, thân hình cao ngất, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Tuy rằng Tống Nam Chi tự xưng mình đã trải đời, từ nhỏ lớn lên trong vòng quay trai đẹp, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, Tần Thịnh đâu phải chỉ có chút tư sắc, người như anh đúng thật cho dù có đốt đèn l*иg mày mò cũng tìm không ra người thứ hai.
Cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mãi cho đến khi xe dừng lại.
Tần Thịnh ngẩng đầu nhìn thấy Tống Nam Chi đang ngồi trong xe, anh nói gì đó với người ở đầu dây bên kia sau đó liền cúp điện thoại, đi tới trước cửa xe, nhìn thấy Tống Minh Hồng liền mở miệng chào hỏi:
"Bác gái."