----
Vừa rồi cô đã cẩn thận suy nghĩ và cảm thấy kết hôn với Tần Thịnh cũng không có gì xấu, cho dù anh không giúp cô thì ít nhất sau khi kết hôn với anh, cô sẽ không bị mẹ ép đi xem mắt nữa, dù thế nào thì lúc đó cuộc sống của cô cũng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.
Tần Thịnh nhìn Tống Nam Chi rồi hỏi
“Chỉ như vậy thôi sao?”
Tống Nam Chi ừ một tiếng rồi gật đầu nói.
“Đúng vậy, chỉ như vậy thôi, nếu như anh có thể giúp khiến mẹ tôi đồng ý cho tôi tiếp tục làm việc thì bây giờ tôi có thể ký thỏa thuận với anh.”
Tần Thịnh không ngờ yêu cầu của Tống Nam Chi lại đơn giản như vậy, anh mỉm cười rồi nói.
"Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm.”
Anh nhìn Tống Nam Chi.
"Tôi đồng ý, tôi có thể giúp cô.”
Tống Nam Chi nghi ngờ nhìn anh.
"Anh chắc chắn sao? Ở nhà mẹ tôi là Hoàng Thái Hậu, bà ấy nói một không nói hai, một tay che trời đấy.”
Tần Thịnh ừ một tiếng.
"Nếu như tôi đã đồng ý với cô rồi thì chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết tốt.”
"Cô có muốn yêu cầu thêm gì nữa không?”
Tống Nam Chi suy nghĩ rồi nhìn sang Tần Thịnh.
"Còn nữa, nếu như kết hôn giả vì đối phó với người nhà thì cũng nên có kỳ hạn chứ, anh định khi nào thì chúng ta ly hôn?"
Ánh mắt Tần Thịnh nhìn Tống Nam Chi rất sâu, trong phút chốc anh không lên tiếng. Tống Nam Chi chăm chú nhìn anh, đợi lâu như nửa ngày trôi qua vẫn không trả lời thì lại thẳng thừng hỏi tiếp.
"Một năm hay là hai năm?"
Tần Thịnh trầm mặc nhìn cô, hồi lâu sau cuối cùng anh cũng lên tiếng.
"Ba năm, nếu như trong ba năm đó mà cô muốn tự do thì tôi sẽ ký đơn ly hôn.”
Tống Nam Chi nghiêm túc suy nghĩ, cô cảm thấy ba năm cũng không tính là quá dài nên đã vui vẻ đồng ý.
"Được, vậy thì ba năm đi, ba năm sau chúng ta sẽ ly hôn.”
Đàm phán xong kỳ hạn thì Tống Nam Chi lại nghĩ đến chuyện khác quan trọng hơn, cô nghiêm túc nói với Tần Thịnh.
"Còn nữa, nếu chúng ta đã kết hôn giả thì có mấy chuyện tôi cần phải nói trước với anh.”
Tần Thịnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì đã đoán được cô muốn nói gì, anh nhếch môi cười sau đó làm bộ dạng như rửa tai lắng nghe.
"Cô nói đi.”
Tống Nam Chi đưa ra vài yêu cầu:
"Nếu đã là kết hôn giả thì chúng ta cần phải duy trì cuộc hôn nhân trong thời gian dài, tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tuân thủ quy định sau: Thứ nhất là không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương như là công việc hay kết giao bạn bè chẳng hạn. Thứ hai là sau khi kết hôn chúng ta cũng không cần bắt buộc ở chung với nhau, tôi cần một phòng riêng, không có sự cho phép của tôi thì anh không được bước vào phòng tôi nửa bước. Thứ ba cũng là chuyện quan trọng nhất…"
Nói tới đây cô vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Thịnh.
"Ngoại trừ phối hợp với anh diễn kịch trước mặt người nhà thì tôi sẽ không thực hiện bất kỳ nghĩa vụ vợ chồng nào khác, nói trắng ra là tôi sẽ không lên giường với anh và anh cũng không được chạm vào tôi."
Tần Thịnh mỉm cười nhìn Tống Nam Chi.
"Được, còn gì nữa không?”
Tống Nam Chi nói.
"Tạm thời chỉ có vậy thôi, nếu như còn có gì khác thì sau này tôi sẽ nói với anh sau.”
Nói tới đây đột nhiên cô lại nhớ ra chuyện gì đó nên nói tiếp.
"Mấy chuyện tôi vừa với cũng phải được viết trong thỏa thuận tiền hôn nhân.”
Tần Thịnh ừ một tiếng rồi nói.
"Tôi sẽ nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận.”
Tống Nam Chi gật đầu, cô nhìn Tần Thịnh, ấp úng tò mò hỏi.
"Anh định làm cách nào để mẹ tôi buông tha cho tôi quay lại làm việc thế?"
"Chuyện này cô không cần quan tâm.”