----
Cô đi đến trước mặt Tần Thịnh, cô kéo ghế ra rồi lịch sự nói:
"Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”
Cô ngồi xuống ghế, Tần Thịnh ngồi ở đối diện cô nhếch môi cười nói:
"Cũng may, chỉ muộn có mười phút thôi.”
Tống Nam Chi nhìn Tần Thịnh, cô cảm thấy lời nói của anh là đang châm chọc cô.
"Trên đường hơi kẹt xe.”
Cô nhịn không được nói nhiều thêm một câu.
"Vả lại tôi cũng cho rằng anh sẽ không đến.”
Tần Thịnh không nói gì, anh cầm thực đơn đưa cho cô.
"Cô xem đi, xem thử cô muốn ăn gì.”
Tống Nam Chi nói.
"Không cần đâu, tôi đoán chắc là anh cũng bị người nhà ép đi xem mắt giống như tôi, chúng ta cứ tùy tiện ngồi mười mấy hai mươi phút rồi nhà ai nấy về là được rồi.”
Tần Thịnh nghe vậy khóe môi nhếch lên một nụ cười vẻ thích thú.
Anh đặt thực đơn xuống nhìn Tống Nam Chi rồi hỏi cô.
"Cô định tiếp tục đi xem mắt mãi như vậy à?”
Tống Nam Chi hỏi.
“Vậy thì tôi có thể làm gì chứ, tôi vẫn chưa chịu kết hôn thì mẹ tôi cũng sẽ không trả tự do cho tôi ngày nào.”
Tần Thịnh nhìn cô rồi trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên anh chậm rãi lên tiếng.
“Tống Nam Chi, tôi với cô làm một cuộc giao dịch đi.”
Nghe vậy Tống Nam Chi cảm thấy hơi bất ngờ, cô không hiểu ý Tần Thịnh nên hỏi lại anh.
"Ý anh là gì?”
Tần Thịnh nói ngắn gọn rõ ràng.
“Nếu như gia đình chúng ta đã thúc giục kết hôn thì tại sao chúng ta không hợp tác đối phó với người nhà đi.”
Tống Nam Chi nghe xong thì đã hiểu ra, cô lưỡng lự nhìn Tần Thịnh rồi hỏi thêm:
"Ý nghĩa của việc hợp tác là gì?”
Tần Thịnh nhìn cô:
"Chính là ý muốn cô kết hôn với tôi. Đương nhiên chỉ là kết hôn giả để đối phó với người nhà thôi, còn nếu như cô không yên tâm thì chúng ta có thể ký thỏa thuận tiền hôn nhân.”
Tống Nam Chi nhìn Tần Thịnh, cô suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi anh.
"Nhưng tại sao tôi phải kết hôn với anh? Có lợi ích gì cho tôi không?”
Tần Thịnh nhìn Tống Nam Chi, trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh hỏi ngược lại cô.
"Cô muốn lợi ích gì? Chỉ cần cô nói ra thì tôi sẽ cố hết sức đáp ứng cô.”
Tống Nam Chi vô thức mím môi dưới, cô nhìn Tần Thịnh rất lâu nhưng không nói gì.
Tần Thịnh nhìn vào mắt cô, ý cười của anh càng rõ hơn, anh lại nói tiếp:
"Huh? Cô nghĩ kỹ là mình muốn có lợi ích gì chưa? Tiền? Tài sản? Hay là tài nguyên?”
Nhắc tới tài nguyên, bỗng nhiên Tống Nam Chi nghĩ ra mình muốn cái gì, cô nhìn Tần Thịnh rồi nghiêm túc nói.
"Tôi không cần những thứ này nhưng nếu anh có thể giúp tôi giải quyết mẹ tôi để bà ấy không can thiệp vào công việc của tôi nữa, giải trừ hết tất cả các lệnh cấm của tôi ở trong nghề thì tôi có thể kết hôn với anh."