Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu rọi mặt đất, xuyên thấu qua khung cửa sổ tiến vào phòng Vân Khinh, khiến cả căn phòng như được nhuộm vàng, bừng sáng chói mắt. Ánh sáng nhẹ nhàng toả sáng hai thân ảnh đang yên tĩnh ôm nhau trên giường, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Nữ tử trên giường khẽ động, lông mi như cánh quạt khẽ rung rồi chậm rãi được nhấc lên, lộ ra đôi con ngươi như bảo thạch đen tuyền mà bình thản, ánh mắt có chút mê ly nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tiêu cự dần trở nên rõ ràng. Vân Khinh thu hồi tầm mắt bên ngoài rồi lơ đãng chuyển tới người nam tử đang ôm nàng ngủ ở bên cạnh.
Nhìn gương mặt hắn lúc này, da thịt dưới ánh nắng càng trở nên tinh xảo không chút tạp chất, khuôn mặt càng trở nên nhu hoà, ánh sáng nhẹ nhàng càng làm cho vẻ tuấn dật thêm phần tao nhã, giống như tiên nhân trong tranh bước ra vậy.
Vân Khinh giống như bị mê hoặc, tay không tự chủ được đưa lên vuốt ve khuôn mặt hắn, dọc theo khuôn mặt, cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay khiến Vân Khinh luyến tiếc không muốn rời đi, cứ như vậy từ mi mắt hắn chậm rãi đi xuống.
Đôi mi vừa đen vừa dài đủ khiến nữ nhân phải ghen tỵ ở trên khuôn mặt hắn để lại bóng râm nho nhỏ, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi khêu gợi hơi cong, mang theo dụ hoặc vô tận, Vân Khinh nhìn đến ngây ngốc, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi hắn, dịu dàng vuốt ve, cảm nhận sự ấm áp truyền tới, khoé môi không tự chủ cong lên, ý cười nhu hoà nhộn nhạo trên gương mặt nàng.
Đối với hắn, lòng của nàng đã không thể bình tĩnh được, lạnh nhạt không được. Từ khi nào nàng đã bắt đầu để ý đến cảm thụ của hắn? Vậy mà chính nàng lại không tự chủ được đi quan tâm, không tự chủ được đi cảm nhận, trong lòng càng không tự chủ được mà nghĩ tới hắn, giống như chỉ cần hắn ở bên cạnh mình thì tâm sẽ tự động trầm tĩnh lại, có hắn liền cảm thấy vô cùng yên bình, có hắn, tâm, liền không tự chủ mà mở rộng…
Nàng đối với hắn… loại cảm giác không thể hiểu này có phải là thích? Vốn tưởng rằng nàng sẽ không quan tâm đến bất kì ai, sẽ không thích bất kì ai, nhưng hắn, lại là ngoại lệ.
Nàng thích cùng hắn ở chung một chỗ liền có loại cảm giác an tâm thư nhiên, nàng thích ngửi mùi hương cỏ xanh trên người hắn, nàng thích hưởng thụ cảm giác nằm trong vòm ngực ấm áp mà bình yên của hắn rồi nhập mộng. Thì ra lòng nàng vẫn luôn để ý tới hắn như vậy sao? Vẫn có thể thích sao? Haha…Nàng thích loại cảm giác này, thực thích!
Trầm tĩnh trong suy nghĩ của mình, Vân Khinh giống như hiểu được cái gì, khuôn mặt thanh nhã nhộn nhạo ý cười sáng lạn, ngay cả ánh mặt trời cũng ảm đạm vài phần.
“Ưm…” Đầu ngón tay đột nhiên cảm thấy ấm áp khiến cho Vân Khinh hoảng hốt tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt sáng bóng như ngọc lưu ly của Cung Mạch Khiêm liền sửng sốt, theo bản năng rút đầu ngón tay lại.
Lông mi dài như lông chim của Cung Mạch Khiêm nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt như trân châu đen sáng không hề chớp mắt nhìn Vân Khinh đang ngây ngốc, ánh mắt chuyển động, tuỳ ý mà tao nhã. “Mèo con…bị ta phát hiện nha…nàng…đang coi trộm sắc đẹp của vi phu…” Trong thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn, giống như tất cả nặng nề đều dường như thanh thoát.
“Kỳ thật…ta phát hiện, bộ dạng chàng cũng rất đẹp mắt…” Kinh ngạc nhìn chằm chằm Cung Mạch Khiêm, nàng không ngượng ngùng cùng quẫn bách, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu.
“Haha…Có thể khiến mèo con thích là tốt rồi, mèo con thích không?” Thanh âm tao nhã cười khẽ, Cung Mạch Khiêm ngóng nhìn Vân Khinh vẫn bị hắn ôm trong ngực như trước, trong mắt tràn ra vài đạo ánh sáng, thanh âm khàn khàn, có chút ma lực dụ dỗ người khác trầm luân.
Vân Khinh nghe được câu hỏi của Cung Mạch Khiêm, trong mắt có vài tia sáng bất thường, nhớ lại xúc cảm vừa rồi, khuôn mặt nở nụ cười rộ lên say lòng người, giống như tuyết liên trên đỉnh tuyết sơn đột nhiên nở rộ, vô hạn tao nhã, đẹp trong sáng, không nhiễm bụi trần, đẹp đến khiến người ta không thể kiềm chế lòng mình.
“Thích!” Thực thích, không phải vì dung mạo hắn tuấn mỹ, mà bởi vì hắn, chỉ cần là hắn là đủ, chỉ cần là hắn nàng liền thích. Bất kể hắn trông như thế nào, chỉ cần là hắn, vậy là đủ rồi. Nhận thấy được tâm ý của chính mình, Vân Khinh cũng không có một chút ngượng ngùng.
Nghe thấy Vân Khinh trả lời, Cung Mạch Khiêm kích động không gì sánh được, cảm tình mãnh liệt dâng lên không kìm nén được, muốn từ trong ngực hắn bộc phát ra. Trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói nhẹ nhàng ngắn nủi kia: Thích….thích….thích…
Nhìn Vân Khinh thật sâu, khoé miệng Cung Mạch Khiêm giơ lên, giống như một đoá hoa thơm mị sắc, bạc môi tinh xảo mị hoặc, đôi mắt thâm đen như trân châu loé lên ánh sáng, “Chỉ cần mèo con thích là được rồi.” Đúng vậy! Chỉ cần nàng thích là được, người khác có cảm giác gì hắn sẽ không để ý, cũng không quan tâm, hắn chỉ cần biết cảm nhận của mèo con, hắn để ý, chỉ nàng mà thôi.
Dừng ở đôi con ngươi càng ngày càng thâm, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, trong không khí tràn ngập sự ái muội, im lặng có thể nghe được tiếng tim đập, tiếng hô hấp của nhau, bùm bùm, má hai người giống như dán lên nhau, hô hấp nhẹ nhàng mà ấm áp theo khoảng cách gần lại mà cũng trở nên dày đặc hơn.
Vân Khinh chớp chớp đôi lông mi như quạt hương bồ kia, đôi mắt bình thường không chút gợn sóng đã nổi lên biến hoá, khuôn mặt tinh xảo vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, chỉ có nàng mới biết lòng nàng lúc này đã không thể bình tĩnh được, đã nổi lên sóng gió.
Hồi hộp, lòng nàng lúc này đã bắt đầu cảm thấy hồi hộp, đầu óc trống rỗng, loại cảm xúc xa lạ này khiến nàng không hiểu, không biết nên làm cái gì, chỉ có thể cứng ngắc nằm ở đó.
Gần, càng ngày càng gần…Khi môi Cung Mạch Khiêm sắp đến gần môi Vân Khinh, hắn đột nhiên dừng lại, cảm giác được người nàng cứng ngắc, đôi mắt loé sáng, cười khẽ ra tiếng, trấn an sự hồi hộp của nàng, “Mèo con, đừng lo lắng, bình tĩnh lại…..” thanh âm nhu tình lại khàn khàn, như có ma lực, khiến sự hồi hộp của nàng tự giác bình tĩnh lại.