(Vy Vy: (*)gian nhân: chỉ người gian trá, phản tặc, kẻ phản bội, kẻ không trung thành ~ vì k biết chọn từ nào thích hợp nên Vy vẫn để nguyên gốc nhé!)
“Ha ha… Trác minh chủ chúc mừng chúc mừng!”
“Đúng vậy đúng vậy! Trác minh chủ tuổi còn trẻ có thể có thành tựu này thật sự là đáng để chúng ta làm gương!”
“Đúng đúng! Chúc mừng chúc mừng, về sau chúng ta còn muốn dựa vào Trác minh chủ!”
“Chúc mừng …”
“……” Sau khi đại hội kết thúc, mọi người đều đến chúc mừng vị tân nhiệm minh chủ, Trác Phong!
“Cám ơn các vị đã yêu mến Trác Phong, về sau còn mong mọi người hỗ trợ nhiều hơn!” Trác Phong khiêm tốn cười nói.
“Không sao không sao…”
“Về sau còn mong Trác minh chủ chiếu cố chúng ta nhiều hơn! Mọi người nói có đúng không?” Trong đó một người lớn tiếng nói.
“Đúng vậy đúng vậy!…”
“Đúng đúng…” Những người đó đều nói phụ họa. Có thể cùng Minh chủ võ lâm làm bằng hữu, về sau hắn hành tẩu trên giang hồ cũng có thể tốt hơn, cho nên mọi người đều kéo qua nịnh bợ để có quan hệ tốt, về sau nếu có chuyện gì cũng có núi lớn để dựa vào có phải không?!
“Đa tạ các vị có thể để mắt đến Trác Phong như vậy, Trác Phong nhất định vì võ lâm mà tận tâm hết sức, để mọi người không phải thất vọng đối với Trác Phong.” Trên gương mặt anh tuấn của Trác Phong lộ vẻ nghiêm túc, hắn trịnh trọng nói với mọi người.
“Phong ca ca!…” Một tiếng khẽ kêu truyền đến, Liễu Kiều Kiều hưng phấn chạy đến nói: “Ta biết Phong ca ca nhất định có thể đánh bại những người đó!”
“Phong! Chúc mừng!” Liễu Chính đi lên chúc mừng bạn tốt.
“Cám ơn!” Trác Phong cười nói với bạn tốt.
Dáng vẻ không kiêu ngạo không nóng nảy lại làm cho trong lòng bọn họ càng thêm khẳng định, tuổi trẻ như thế mà đã có võ công cao sâu như vậy lại còn ngồi trên ngai vàng minh chủ, vậy mà vẫn có thể thản nhiên như trước tương lai nhất định sẽ tiền đồ vô lượng!
Từ nãy đến giờ, mấy người Cung Mạch Khiêm Vân Khinh bọn họ bên này đều thờ ơ lạnh nhạt, không có ý muốn đi đến chúc mừng.
“Ngục chủ cảm thấy như thế nào?” Tiếng nói tà vọng từ tính từ môi Cung Mạch Khiêm tràn ra.
“Không bằng ngủ.” Nàng đối với việc này cũng không có hứng thú, nhìn thoáng qua lôi đài náo nhiệt bên kia, Vân Khinh thản nhiên phun ra ba chữ, thì ra Đại hội võ lâm là như thế này, còn không bằng ở trên giường ấm áp ôm chăn ngủ còn thoải mái hơn …
“Ha ha… Vậy không bằng trở về như thế nào?” Cung Mạch Khiêm nghe được nàng đánh giá Đại hội võ lâm như vậy, nhịn không được khẽ cười, đôi mắt tràn đầy ý cười sung sướиɠ và bắt đắt dĩ nhìn nàng, mèo con của hắn a… Vẫn thích ngủ như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn rất thích ôm thân thể mềm mại của nàng, đậu hủ này làm cho hắn ‘ăn’ rất là vừa lòng nha!
Nhìn dung nhan Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm cười rất thâm ý, trong lòng tính kế, hiện tại hắn muốn làm cho mèo con có thói quen để hắn ôm ấp, nhưng nàng lại tự giác đến trong lòng hắn, kế tiếp sẽ làm cho nàng chậm rãi có cảm giác với hắn, làm cho nàng không rời được hắn.
Phong Nhiễm Tuyệt đứng bên cạnh nhìn thấy khóe miệng gợi lên ý cười thâm thúy của bạn tốt, nhịn không được sợ hãi trong lòng, tê — cái loại cảm giác âm âm này lại tới nữa… Khẳng định người này lại đang tính kế ai, phúc hắc a phúc hắc…!
“Được.” Vân Khinh nghe thấy đề nghị của Cung Mạch Khiêm liền đồng ý, dẫn đầu đứng dậy rời khỏi nơi này đi về hướng sương phòng của mình, Thanh Y theo sát ở phía sau.
Cung Mạch Khiêm liếc mắt lôi đài náo nhiệt bên kia một cái, con ngươi đen âm u không biết suy nghĩ gì, sau đó liền nâng bước đuổi kịp Vân Khinh.
……? Đây, đây là tình huống gì?! Chủ tử vừa mới hỏi ý tứ của Ngục chủ kia?! Chủ tử cuồng vọng kiêu ngạo nhà bọn họ sa đọa sao?! Ngục chủ rốt cuộc là ai?! Có thể làm cho chủ tử bọn họ làm ra hành động chấn động như vậy! Phải biết rằng trước kia chủ tử nhà bọn họ chưa hỏi qua ý kiến của bất luận kẻ nào.
Mạc Ngôn đứng bên cạnh lâm vào suy nghĩ của chính mình, Mạc Ngữ liếc mắt một cái, cũng không có ý gọi hắn, cứ như vậy trầm mặc theo sát phía sau Phong Nhiễm Tuyệt, chỉ để lại một mình Mạc Ngôn ở nơi này.
Chủ tử nhà bọn họ chưa bao giờ để ý cảm giác của người khác, cũng chưa bao giờ quản người khác nghĩ như thế nào, ách… Đương nhiên… Hiện tại… Giống như…Có vẻ… Chỉ có Vương phi… Đợi chút! Vậy, Ngục chủ kia… Sẽ không phải là Vương phi chứ?
Trong đầu Mạc Ngôn hỗn độn! Trách không được hắn nhìn hình dáng của Ngục chủ kia quen thuộc như vậy? Còn có dáng vẻ đạm mạc, thích ngủ… Được rồi, ‘hắn’ đối với chủ tử làm ra hành động không tầm thường mà không sợ hãi nha! Chủ tử chỉ cần gặp gỡ Vương phi chính là khác thường như vậy, ở Vương phủ hắn cũng sớm đã thành thói quen, nhưng là! Hắn kinh ngạc khi Ngục chủ lại là Vương phi của bọn họ! Không nghĩ tới, thật là không nghĩ tới a!
Mạc Ngôn ở nơi này suy đoán, hơn nữa thập phần tin tưởng phán đoán của mình, Ngục chủ chính là Vân Khinh! Vương phi của bọn họ!
Phục hồi tinh thần lại Mạc Ngôn nhìn thấy chủ tử nhà mình đã biến mất ở chỗ rẽ thân ảnh lập tức chạy theo, đợi hắn chút a! Trong lòng không ngừng rủa: Ta khinh! Đầu gỗ chết tiệt! Đi rồi cũng không gọi hắn một tiếng!
……
Trở lại sương phòng của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm bọn họ tự giác tìm vị trí ngồi xuống, còn thực nhàn nhã rót cho bản thân mình một ly trà uống.
Vân Khinh tự giác đến bên người Cung Mạch Khiêm ngồi vào trong lòng hắn, nháy mắt hơi thở ấm áp bao vây lấy nàng, làm cho nàng thoải mái tìm tư thế nằm, hưởng thụ ôm ấp làm nàng an tâm.
Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện, ngoại trừ Thanh Y, nàng chỉ khi đối mặt với hắn, lòng của nàng mới có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, cũng chỉ có khi đối mặt với hắn, nàng mới có thể không tự chủ ỷ lại vào hắn.
Cung Mạch Khiêm nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, nở nụ cười không tiếng động, con ngươi đen tràn ngập ý cười tràn đầy nồng đậm nhu tình, hay tay ôn nhu ôm chặt nàng, hưởng thụ tư vị nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực.
“A a a a a! Ngươi, ngươi, ngươi…” Đúng lúc này, một tiếng kêu phá hỏng phong cảnh đột nhiên vang lên, một lão nhân không biết từ nơi này đi ra lấy tay chỉ vào Cung Mạch Khiêm, dáng vẻ kích động rất khôi hài.
“Phốc!… Khụ khụ… Khụ khụ, ta, khụ khụ, ta nói, lão gia tử người khụ khụ, có thể đừng đột nhiên đi ra được không? Khụ khụ, làm ta sợ muốn chết! Khụ khụ khụ…” Đột nhiên có tiếng kêu như vậy, thiếu chút nữa làm y sặc chết! Khụ khụ… Sặc chết vì nước trà! Chết vì một ly trà! Ta khinh! Hình tượng anh tuấn tiêu sái của ta a!
Phong Nhiễm Tuyệt vừa mới uống một miệng nước trà thình lình nghe được tiếng kêu kì quái, một miệng nước trà chưa kịp nuốt xuống, liền phản xạ có điều kiện phun ra, tình hình như vậy không khỏi mở miệng oán giận.
“Ngươi, ngươi, cái đồ gian nhân*!” Vân Y Tử kích động chỉ vào đồ đệ của mình cuối cùng thật vất vả nói ra bốn chữ như vậy. (Vy Vy: ý lão nói Khiêm ca phản bội lão, tiểu nhân gian trá đó!)
“Phốc!– khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Mẹ của ta! Còn không để cho hắn uống nước! Phong Nhiễm Tuyệt vừa muốn uống một ngụm trà để làm dịu cổ họng đang khó chịu, kết quả lại bị Vân Y Tử bi phẫn lên án làm cho bị sặc một lần nữa, vừa uống một ngụm nước trà lại phun ra.