Chương 46: Ngươi hơn ta

Vừa qua tháng ba, Lý Bình An ở nhà dọn vườn rau.

A Lệ Á ló đầu ra từ tường rào:

"Đại thúc, Sở Sinh có gửi thư về không?”

Theo tuổi tác dần lớn lên, A Lệ Á đã trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều.

Làn da đẹp hơn, khuôn mặt đầy đặn, ngũ quan dịu dàng.

Tính cách vẫn cởi mở hoạt bát như trước.

“Vẫn chưa."

Lý Bình An nói.

Chiến tranh ở tiền tuyến vừa kết thúc, tướng sĩ còn chưa ổn định.

Thư không thể đến nhanh như vậy.

Lần này, Đại Tùy giành được thắng lợi không nhỏ nhưng phải trả giá thảm trọng.

Rất nhanh lại qua hơn hai tháng, tin tức về Trần Sở Sinh vẫn chưa tới.

Đóa Cáp cùng A Lệ Á đều lo lắng hắn đã xảy ra chuyện, A Lệ Á nhiều lần mơ thấy Trần Sở Sinh chết ở trên chiến trường.

Lại qua vài ngày.

Lý Bình An quyết định đi tiền tuyến nghe nghóng, đúng lúc Mã tam nương yêu cầu hắn ra tiền tuyến làm một việc.

Lý Bình An dắt lão Ngưu lên đường.

Đường càng đi càng hẹp, người đi đường càng ít.

Đường hoang vắng, chỉ có gió thổi dọc hàng hồ dương.

Trên đường, Lý Bình An gặp một vị phụ nhân dắt theo một đứa nhóc mười bảy mười tám tuổi.

Phụ nhân này có ngoại hình dễ nhìn, tuổi cũng không lớn.

Chỉ là thân thể gầy đến mức da bọc xương, nhìn giống như là một con gà mái khô.

“Nương nghỉ một lát, uống ngụm nước đi.”

Đứa nhóc lấy ra một bình nước, từ trong túi lấy ra bánh nướng.

Sau đó, đứa nhóc đi tới trước mặt Lý Bình An.

“Mời đại thúc ăn bánh nướng và dưa muối nhà tự làm, thúc đừng ghét bỏ.”

Lý Bình An dịu dàng cười cười:

"Đa tạ.”

Qua hỏi thăm biết được, hai mẹ con này cũng đi tìm thân nhân.

Con trai lớn của lão phụ nhân cũng tham gia quân ngũ, hiện tại chiến tranh kết thúc vẫn không có tin tức.

Phụ nhân lo lắng nên mới dắt đứa con út chuẩn bị đến quân doanh hỏi thăm.

“Nương yên tâm, đại ca sẽ không sao.”

Đứa nhóc an ủi.

“Đại ca không phải nói rồi sao, đại ca trở về sẽ có tiền, chúng ta có thể ở nhà lớn, người cũng không cần dệt vải nữa.”

Lão phụ nhân thở dài một hơi:

"Ở nhà lớn làm gì, ta chỉ cần các ngươi bình an là tốt rồi.”

Mấy ngày sau, Lý Bình An đi tới tiền tuyến quân doanh.

Đại chiến kết thúc, tiền tuyến cũng buông lỏng không ít.

Lý Bình An đi tới trước người một lính gác:

"Làm phiền quân sĩ cho hỏi thăm một chuyện.”

Lính gác nhìn Lý Bình An.

“Không biết ngươi có quen một người tên là Trần Sở Sinh không?”

Lính gác không nói chuyện.

Lý Bình An bình tĩnh đưa qua một vài đồng tiền xu.

Người lính gác suy nghĩ một chút, thản nhiên nói:

"Không biết.”

Lý Bình An lấy ra một khối bạc, giá trị tương đương một quan tiền.

“Mời các huynh đệ uống chút rượu.”

Lúc này lính gác mới chuyển đề tài:

"Tìm người thì đến chỗ điển tịch.”

Lính gác gọi tới một tiểu binh, hắn dẫn mấy người Lý Bình An đi tới chỗ điển tịch.

Lão phụ nhân và đứa nhóc cũng được đi theo.

Đến chỗ điển tịch, người tới nơi này tìm kiếm thân nhân rất nhiều.

Lo lắng tìm không được tin, cũng lo lắng tin tìm được lại là tin tử.

Có người che mặt khóc lóc, có người lặng lẽ cầu nguyện...

“Kế tiếp, kế tiếp!!”

Sắc mặt quan viên chỗ điển tịch có vẻ không kiên nhẫn.

Lý Bình An cùng lão phụ nhân đợi ước chừng hai canh giờ mới đến lượt bọn họ.

Kết quả, vị quan viên kia vỗ bàn nói:

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, muốn tìm người ngày mai lại đến.”

Người phía sau nghe xong lời này đều lo lắng không yên.

Nhưng ngoại trừ phàn nàn vài câu thì cũng không thể làm gì.

Lý Bình An nghiêng người lại gần, từ trong ngực lấy ra một đồng bạc.

“Quân gia, chúng ta đã đi đường mấy ngày rồi, phiền quân gia giúp đỡ chúng ta.”

“Đây là quy định ta cũng không có cách nào."

Người nọ dùng lời lẽ chính nghĩa.

"Hiểu, đã hiểu rõ."

Lý Bình An lại lấy ra một nắm bạc vụn.

“Phiền quân gia tạo điều kiện, lão nương lớn tuổi rất lo lắng cho đứa nhỏ.”

Người nọ giả vờ gật đầu, thay đổi lời nói:

"Đều là người tận trung vì nước, ta có thể hiểu được, nói đi tên là gì? Quê quán ở đâu?”

Lý Bình An và lão phụ nhân nói thông tin của con mình.

Vị quan kia ôm ra một chồng điển tịch thật dày:

"Tự mình tìm đi, cái có vẽ gạch đỏ chính là đã chết.”

Mở ra xem, toàn là tên người.

Cả phụ nhân và con trai út đều mù chữ.

Lý Bình An chỉ có thể ghé sát mặt vào giấy, banh mắt nhìn.

Hiệu suất như vậy thật sự quá chậm.

Lý Bình An viết tên con trai của lão phụ nhân, để cho hai người bọn họ nhớ kỹ hình dáng, sau đó tìm kiếm.

Mặt trời tròn trịa lặn xuống dính sát đường viền của sa mạc, vẽ ra từng đường từng đường viền khác nhau.

Lý Bình An dụi dụi mắt đặt điển tịch xuống.

Hắn ngồi ở đó hồi lâu không nói gì.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy trước mắt là một mảnh sương mù.

Chữ viết trên giấy như những con giun đang bò, không sao nhìn tiếp nổi.

Bỗng nhiên lão phụ nhân cầm một quyển sách nhỏ, chỉ vào một cái tên trên đó mà hỏi:

"Tiên sinh, phiền ngài xem giúp ta đây có phải là tên con trai ta không?"

Lý Bình An trầm ngâm một lát:

"Phải.”

Lão phụ nhân tựa hồ đã đoán được cái gì:

"Vậy gạch đỏ phía trên......”

Thấy Lý Bình An không trả lời, nàng ngẩn ngơ.

Phụ nhân giơ tay lên nhưng yếu ớt buông xuống, nàng ngồi xuống.

Lý Bình An khép sách lại, muốn an ủi một chút.

Nhưng trước sự sống và cái chết, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng có vẻ yếu ớt.

Lý Bình An rời khỏi quân doanh.

.............

Năm ngày sau, Lý Bình An tìm thấy xác Trần Sở Sinh ở một sườn núi.

Nơi này không phải chiến trường chính, không ai thu dọn xác bọn họ.

Trong núi có sói nhưng may mắn xác Trần Sở Sinh vẫn nguyên vẹn.

Chắc là còn chưa đến lượt hắn.

Trước khi chết, có lẽ hắn đã chống cự một cách tuyệt vọng.

Toàn thân dày đặc vết thương, đầy kín mỗi tấc da thịt, dường như không còn thấy chỗ máu thịt nào hoàn chỉnh.

Khuôn mặt thiếu niên vẫn kiên cường.

Có lẽ trước khi chết, hắn vẫn đang tưởng tưởng về tương lai tốt đẹp thuộc về hắn.

Người ta nói rằng có một tu sĩ trong tiểu đội, trận chiến cuối cùng của bọn họ vốn là chấp hành nhiệm vụ đánh lén.

Kết quả tên tu sĩ kia phản bội Đại Tùy, dẫn đội ngũ tới vòng mai phục của người Đột Quyết.

Lý Bình An đào một cái hố to chôn cất tất cả thi thể.

Ban đầu, hắn định đào một cái hố riêng cho Trần Sở Sinh nhưng nghĩ đứa nhỏ này không muốn cô đơn.

Nên đứa nhỏ được chôn cất cùng những đồng đội của mình.

Lý Bình An ngồi bên cạnh phần mộ, nói thầm:

"Trước kia lúc còn đi học, ta đọc được một câu như này.

Tất cả mọi thứ trên đời đều có thể chọn nhưng ngày chết thì không thể.

Tất cả mọi chuyện trên đời đều khó mà soi xét.

Một khi đã soi xét, mỗi một chuyện đều cất giấu nỗi đau.

Ta đến thế giới này và đã phải chịu nhiều đau khổ.

Trước kia, ta chỉ nghĩ sống qua một ngày là một ngày, không có tham vọng ước mơ cao cả gì.

Thành công hay thất bại không đáng kể, nhưng khi chọn buông bỏ thì mọi thứ sẽ thành công dã tràng.

Ta cho rằng mình là một lão thiền sư, hiểu rõ thế gian bi hoan ly hợp, nhưng thật ra là ta không muốn trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt thôi.

Từ khi còn nhỏ, ta đã luôn mềm lòng, ta đã ngăn cản các bạn chơi chung nghiền chết kiến, do đó không ai muốn chơi với ta.

Cha ta nói ta không thể trở thành một người thành công.

Nhưng ngươi thì khác, ngươi hơn ta.”