Thời tiết thay đổi không kịp trở tay. Từ tiệm bánh ngọt đến phố mua sắm chỉ mất 20 phút lái xe ngắn ngủi, mà cơn mưa lớn như trút nước đã khiến nhiều phương tiện bị kẹt trên đường gây ùn tắc giao thông ngay lập tức.
Cần gạt nước qua lại nhanh chóng ở kính trước của xe mà vẫn không thể theo kịp tốc độ của mưa. Kỷ Triệu Uyên nhíu mày, lái xe về phía trước trong dòng xe cộ đông đúc.
"Kỷ meow," Sở Cửu Ca dựa vào lưng ghế, quay đầu lại, "Nếu em nói em muốn đăng ký vào UCLA, anh có cảm thấy là em không biết lượng sức không?"
Kỷ Triệu Uyên do dự nhìn cậu, rồi khẽ nhổm người sang. Sở Cửu Ca bất ngờ, cậu giơ tay lên che miệng anh, sau đó cười nói: "Không cần an ủi em, em chỉ hỏi ý kiến của anh thôi."
"Đúng là có hơi khó," Kỷ Triệu Uyên nói thật, "Nhưng không phải không có khả năng. Thành tích chỉ là một khía cạnh, mỗi một trường đều có văn hóa riêng, cũng thiên về chọn những học sinh phù hợp về trường đó hơn. Hơn nữa em chỉ vừa mới bắt đầu học, giai đoạn cuối mới là thời điểm tốt nhất để bắt kịp." Anh dừng hai giây, giơ bàn tay rảnh qua nhéo lòng bàn tay Sở Cửu Ca, "Đừng lo lắng."
Kỷ Triệu Uyên nghiêm túc phân tích cái lợi và cái hại cho cậu nghe, tuy không có một câu nào là khen nhưng cậu lại nghe được ý che chở trong đó.
Sở Cửu Ca chớp mắt với anh: "Trong mắt anh em có phải là cổ phiếu có tiềm năng......"
"Không phải," Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, rồi mím miệng lại trước khi nói, "Dân số thế giới đạt 7.208 tỷ người vào năm 2014 và tiếp tục tăng hàng năm sau đó."
Sở Cửu Ca hơi dùng sức nắm ngược lại tay anh, ý bảo anh nói tiếp đi.
"Đánh giá phải tránh tình chủ quan và tính khách quan," Ánh mắt Kỷ Triệu Uyên trong veo, nhưng tai anh lại đỏ lên: "Nhưng ở trong mắt tôi, em đứng nhất trong số 7 tỉ người."
Sở Cửu Ca không thể tưởng tượng được anh đã phải ép mình thế nói để nói ra điều đó. Những lời yêu thương mà người bình thường có thể tùy ý múa bút thành văn này đối với anh dường như là một lời nối dối vi phạm quy luật khách quan, lời nào lới nấy cũng trái với tín ngưỡng nhiều năm của anh.
"Cục cưng ơi," Sở Cửu Ca bật cười, nụ cười của cậu ấm áp tới mức có thể vẫn tan cơn mưa ẩm ướt trong thành phố, "Giờ thì anh có thể hôn em rồi."
Sở Cửu Ca nghiêng người qua ôm lấy mặt anh, sau đó bọn họ ở trước cột đèn đỏ, dưới màn mưa lạnh lẽo, trong chiếc xê ô tô ấm áp và an tĩnh, trao nhau một nụ hôn mềm mại.
Khi xe chạy vào bãi đậu, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, họ chen chúc dưới cùng một chiếc ô rồi nhanh chóng chạy vào trung tâm thương mại.
Ưu điểm lớn nhất của hai người đàn ông khi đến siêu thị đó chính là tiết kiệm thời gian, đặc biệt là dưới tình huống mà Kỷ Triệu Uyên đã liệt kê toàn bộ thứ cần mua. Sữa tắm đã đổi mùi hương mới, họ còn mua thêm hai hộp thịt xông khói cùng phô mai, nhưng mãi cho tới khi thanh toán và trở lại xe, cả hai người họ đều không nhớ còn có thứ rất quan trọng đã bị gạch đi.
Sở Cửu Ca có hơi đói, nên cậu lập tức xé một túi khoai tây chiên, đút cho Kỷ Triệu Uyên một miếng, "Đúng rồi, cuối tuần có thể em sẽ đến UCLA chơi với đám Lạc Mễ."
Kỷ Triệu Uyên kéo cần gạt tăng tốc độ xe, sau đó khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Sở Cửu Ca nhai khoai tây chiên "Rồm rộp" nhưng vẫn không dừng nói. Cậu kể vài chữ mơ hồ cho Kỷ Triệu Uyên: "Mấy ngay nay ba Lạc Mễ theo dõi cậu ấy mỗi ngày, cậu ấy với Chris giống như thiếu niên nghèo với chàng hoàng tử bản hiện đại vậy," cậu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, uống miếng nước, "Hai đứa trẻ vị thành niên này có đôi khi bốc đồng tới mức em nhọc hộ họ luôn."
Kỷ Triệu Uyên liếc mắt nhìn cậu, "Em không bốc đồng à?"
"Đương nhiên không," Sở Cửu Ca phủ định nom có vẻ hợp lí lắm, "Dạo gần đây em có suy nghĩ một chuyện, đợi tới giáng sinh em sẽ cho anh một bất ngờ lớn!"
Kỷ Triệu Uyên nhướng mày, trông anh chả tò mò lắm với món quà mình sắp nhận được, "Em có thể đặt vé máy bay trước, tới Giáng Sinh rồi về nước thăm người nhà đi."
"Vậy còn anh?" Sở Cửu Ca hỏi anh.
Kỷ Triệu Uyên chưa từng suy nghĩ mấy vấn đề như vậy, mấy năm trước đều là về Orange County ở mấy ngày, sau đó dành cả kỳ nghỉ giữa phòng thí nghiệm và thư phòng. Anh suy nghĩ một hồi rồi nói nhỏ: "Chắc là như mọi khi thôi."
Sở Cửu Ca dựa vào cửa sổ, lòng bàn tay đỡ đầu nhìn anh, "Vậy thì anh có muốn ở bên em không? Đến xem một chỗ xinh đẹp tuyệt trần đỉnh cao nào có thể nuôi ra được một người đàn ông quyến rũ như em." Cậu nói dường như chọc cười cả chính mình, ánh mắt cậu trong vắt như có dòng suối chảy qua, "Anh có muốn không?"
Sở Cửu Ca tự tin nhìn anh, từng chút thả lỏng ngón tay trên đầu gối.
Một lát sau, Kỷ Triệu Uyên nhẹ nhàng trả lời cậu: "Muốn."
Sở Cửu Ca tự hào búng tay một cái, sau đó cười nói: "Muốn làm sao?"
Kỷ Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn cậu, hiểu ý nở nụ cười: "Muốn cùng em trải qua lễ Giáng Sinh."
"Đúng vậy," Sở Cửu Ca tới gần hôn anh mấy cái, "Sau này anh cứ chủ động đi, muốn gì thì cứ nói cho em biết...... Em không bao giờ từ chối anh được."
Kỷ Triệu Uyên mím môi: "Tôi muốn đến hiệu sách nhà bà nội em xem thử."
"Hiệu sách nhà bà nội em?" Sở Cửu Ca nghi ngờ, có chút tò mò làm sao mà anh biết được.
Như thể bị thái độ của cậu đâm vào, phần lưng Kỷ Triệu Uyên đột nhiên căng thẳng. Anh mở một bài hát, cẩn thẩn tìm từ: "Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đến sân bay để đón em về, ở trên xe có mở một bài hát, lúc đó em nói......"
"À à à, em nhớ rồi!" Sở Cửu Ca gõ đầu mình một cái, "Em nói ở hiệu sách nhà bà nội em có hai bản《Channel Orange》có chữ ký, còn nói có cơ hội sẽ dẫn anh đi xem có đúng không?"
Kỷ Triệu Uyên gật đầu, vẻ mặt thả lỏng hơn.
"Rõ ràng là anh rất muốn đi, nếu vừa nãy em không hỏi thì có phải anh dự định một mình lẻ loi cô đơn trải qua ngày lễ Giáng Sinh không?" Sở Cửu Ca thở dài, có chút hận sắt không thành thép, "Làm sao bây giờ, cả hai người chúng ta hình như đều không tự tin."
Kỷ Triệu Uyên không thể cảm nhận được cảm xúc của cậu, cứ như thể bịt mắt đi về phía trước, mỗi một bước đi đều cảm thấy bất an. Mà vấn đề của cậu lại nằm trên người cậu, cậu háo hức trở thành một người đáng để yêu trước khi Kỷ Triệu Uyên yêu cậu.
Phương thức hòa hợp như đi trên lớp băng mỏng này không thể tồn tại được lâu và một ngày nào đó nó sẽ tan rã từ bên trong.
Sở Cửu Ca nhìn lên nóc xe, giơ tay ấn đùi Kỷ Triệu Uyên, "Kỷ tiên sinh, giúp em nghĩ biện pháp đi?"
Kỷ Triệu Uyên bắt lấy cái tay của cậu trên đùi mình, noi rằng: "Tự tin hơn nhé, em đứng nhất trong lòng tôi."
Sở Cửu Ca cười nói: "Xong rồi?"
"Ừm." Kỷ Triệu Uyên gật gật đầu, giơ tay nắm tay lái.
"Vậy còn anh thì sao?" Sở Cửu Ca hỏi, "Mặc kệ à?"
Kỷ Triệu Uyên rũ mi mắt: "Có lẽ tôi cần em an ủi tôi."
"Anh làm nũng đó ư," Sở Cửu Ca đùa, "Tất cả những gì em muốn nói em đã nói hết rồi, anh còn muốn nghe em nói gì nữa?"
Kỷ Triệu Uyên trầm mặc vài giây, thử nói: "Thì nói...... Em biết rồi."
Sở Cửu Ca nhíu mày, gằn từng chữ một lặp lại: "Em, biết, rồi."
Cậu hoàn toàn bối rối, không rõ mình nên biết cái gì mới có thể làm Kỷ Triệu Uyên có cảm giác an toàn? Cậu lăn qua lăn lại suy nghĩ cả đường, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Em nên biết cái gì?"
Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu, lắc đầu bất đắc dĩ, không trả lời,
Sở Cửu Ca đột nhiên nhận ra rằng họ không còn ở trạng thái nguyên thủy nhất, cậu không thể dùng quan niệm ban đầu để đối đãi với Kỷ Triệu Uyên nữa, Cậu có một ý tưởng có phần điên rồ rồi ngay lập tức bị một nhịp tim tăng vọt đẩy vào cổ họng.
Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm đôi mắt Kỷ Triệu Uyên, có chút ăn cả ngã về không, hỏi: "Anh thích em, anh muốn cho em biết chuyện này sao?"
Một câu trúng ngay hồng tâm, Kỷ Triệu Uyên giống như bị ấn nút tạm dừng, chậm rãi gật gật đầu.
Sở Cửu Ca "Phụt" một tiếng bật cười, "Tại sao chúng ta lại phải lo lắng nhiều như vậy nhỉ?" Cậu kéo cổ Kỷ Triệu Uyên sang, hai người cùng nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, "Nhìn vào mắt của anh, rồi nhìn vào mắt của em này, có là người mù cũng biết chúng ta thích nhau."
Đúng vậy, trong mắt anh chỉ có em thôi, làm sao em không biết anh thích em được?
Sở Cửu Ca chạm vào lông mi, sau đó mở to hai mắt cười, chỉ vào người đàn ông nhỏ trong con ngươi, "Anh có thấy rõ không?"
Kỷ Triệu Uyên cũng bật cười, anh cúi đầu cụng một cái vào đầu cậu, đầu chạm vào còn chưa kịp tách ra, chiếc xe đột ngột nghiêng sang một bên và tông vào thùng rác trước cửa nhà.
Sở Cửu Ca giật cả mình, vừa ngước mắt liền nhìn thấy một bóng trắng chạy vọt tới dưới xe. Cậu và Kỷ Triệu Uyên nhìn nhau, sau đó lập tức mở cửa xe chạy xuống.
Sở Cửu Ca chu mông lên nằm trên mặt đất nhìn vào bên trong, phía dưới gầm xe vô cùng tối, chỉ có thể thấy mơ hồ một cục trắng nhỏ đang run rẩy, liên tục phát ra mấy tiếng kêu yếu ớt. Cậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, sau đó cởϊ qυầи ra và bò vào trên nền đất ẩm ướt.
Tiếng kêu đột nhiên ngừng lại, Kỷ Triệu Uyên ngồi xổm xuống ấn vào cẳng chân Sở Cửu Ca, "Cái gì thế?"
Sở Cửu Ca hắt xì một cái, nở nụ cười không thể hiểu, nhưng giọng nói của cậu có vẻ hơi buồn xuyên qua thùng xe: "Anh có tin vào kiếp trước kiếp này không?"
Kỷ Triệu Uyên theo thuyết vô thần, đương nhiên không tin cái khái niệm hoang đường như vậy.
Sở Cửu Ca bò trái bò phải chui ra từ trong gầm xe, cả người dính đầy bùn, trong lòng ngực ôm một con động vật nhỏ còn dơ hơn cả cậu. Cậu vui vẻ ôm lấy con vật nhỏ đó xoay một vòng, sau đó giơ lên cho Kỷ Triệu Uyên xem, "Anh nhìn nè, cô ấy trở về gặp anh rồi."