Bầu không khí trong nháy mắt xấu hổ đến cực điểm, đến cả Kỷ Tây Qua cũng phải che miệng không dám phát ra tiếng. Kỷ Triệu Uyên nhìn đồng hồ, nói với Khang Lai Lệ cùng Lâm Dục: "Tới giờ rồi, vào thôi." Sau đó một tay anh ôm Kỷ Tây Qua, một tay kéo tay Sở Cửu Ca đi vào.
Sắc mặt Khang Lai Lệ trắng rồi lại xanh, trừng mắt nhìn bóng lưng Kỷ Triệu Uyên một cái, quay đầu muốn rời đi. Lâm Dục nhanh chóng giữ cô lại, nhỏ giọng khuyên: "Khang, là lỗi của anh, anh không nói rõ trước khiến em hiểu lầm."
Khang Lai Lệ tức giận hất tay hắn ra, ngón tay cô gần như chọc vào mũi hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Dục có phải đầu óc anh có vấn đề không! Tại sao anh còn đến vào dịp này chứ hả."
Vẻ mặt Lâm Dục tái nhợt nở nụ cười: "Người đó kết hôn, anh phải ở bên cạnh."
"Anh là đồ ngu mà," Khang Lai Lệ nói hơi nghẹn ngào, "Anh không biết đau sao?"
Lâm Dục trốn về đằng sau giống như bị bỏng, cúi đầu bả vai có chút run rẩy. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lại lần nữa, trên mặt đã trở về mặt nạ tươi cười hoãn mỹ.
"Vào thôi." Hắn không trả lời câu hỏi, mìm cười chỉnh cà vạt, hơi khom người vươn tay phải về phía Khang Lai Lệ: "Tiểu thư xinh đẹp ơi, không biết tôi có vinh hạnh này không?"
Khang Lai Lệ thở dài, giơ tay bỏ vào lòng bàn tay anh, cùng anh đi vào với đôi chồng chồng sắp cưới kia.
Bởi vì đã hẹn giờ trước nên rất nhanh đã tới lượt họ. Nhân viên công tác đã in ra mẫu đơn mà Kỷ Triệu Uyên đã điền trên mạng lần trước, hỏi anh rằng có cần đặt lịch hẹn cho lễ cưới sắp tới không.
Kỷ Triệu Uyên nhìn Sở Cửu Ca, hỏi cậu: "Em có chỗ nào muốn toiwsw không?"
Biết Sở Cửu Ca không hiểu, Kỷ Tây Qua vội vàng giải thích cho cậu, cô bé chọc bàn tay mũi mĩm của mình nói: "Hai người phải tìm một chỗ để walk in, sau đó trao nhẫn cho nhau mới xong lễ kết hôn!"
Sở Cửu Ca bóp khuôn mặt cô bé, xoay qua nói với Kỷ Triệu Uyên: "Em cũng không quen chỗ này, anh cứ chọn đi."
Kỷ Triệu Uyên gật gật đầu, lúc Sở Cửu Ca nghiêng người qua nhìn thì hít vào một hơi thật sâu. Anh lấy bút viết "Orange County" vào mẫu đơn rồi chọn thành phố Fullerton. [*]
[*]: chỗ này mình hiểu theo nghĩa là "Orange County" là một quận gọi là quận cam, mà Fullerton là một đơn vị hành chính trong quận Cam. "Oa!" Kỷ Tây Qua reo lên đầu tiên, sau đó giơ hai tay lên đồng ý: "Em đồng ý!"
Sở Cửu Ca không hiểu, cậu nhìn Kỷ Tây Qua đang vui vẻ lại nhìn ánh mắt vi diệu của Kỷ Triệu Uyên, "Đây là đâu thế?"
"Cửu Cửu đẹp trai anh ngốc quá đi mất!" Kỷ Tây Qua nhón chân muốn chọc trán cậu một cái, "Hôm nay chúng ta mới từ Orange County đến đây đó!"
Sở Cửu Ca bất ngờ: "Nhà anh sao?!" Kỷ Triệu Uyên gật gật đầu, anh nhìn bộ dạng ngờ ngệch của Sở Cửu Ca mà không nhịn được nở nụ cười, sau đó anh khẽ mím môi đưa tờ mẫu đơn cho nhân viên công tác.
Một lúc sau, nhân viên gửi thêm hai giấy chứng nhận để hai người chứng hôn điền thông tin vào các vị trí tương ứng. Lúc Khang Lai Lệ hạ bút thì có chút do dự, cô nhìn qua Lâm Dục. Lâm Dục cười nói: "Nhìn anh làm gì? Viết cho hay vào, chữ ký của chúng ta sẽ được in trên giấy đăng ký kết hôn của Weller đấy, nếu sau này anh ấy không ly hôn thì tờ giấy này sẽ ở cùng với anh ấy cả đời."
"Hừ!" Kỷ Tây Qua hơi mất hứng, cô bé ôm đùi Sở Cửu Ca, bĩu môi lẩm bẩm: "Anh hai em sẽ không bao giờ ly hôn với Cửu Cửu đẹp trai đâu!"
"Anh Lâm Dục nói đùa mà." Lâm Dục cứng họng, hắn cười đứng lên, muốn duỗi tay xoa đầu Kỷ Tâu Qua: "Bé Riely không nhận ra anh sao?" Kỷ Tây Qua tránh phía sau Sở Cửu Ca, hai tay nắm lấy thắt lưng quần cậu, chỉ thò cái đầu ra thè lưỡi với Lâm Dục.
Lâm Dục rất tốt tính cười cười, đưa tờ mẫu đơn đã ghi xong cho Kỷ Triệu Uyên: "Tôi nhớ hồi cấp hai có tới ờ nhờ nhà anh mấy ngày, Riely chỉ mới là cục thịt nho nhỏ, đến cả một tiếng anh cũng không gọi, cả ngày chỉ khóc nức nở đòi tôi bế." Hắn cảm thán một tiếng, không biết là cố ý hay vô tình mà chen giữa Kỷ Triệu Uyên và Sở Cửu Ca, sau đó hắn vỗ bả vai Kỷ Triệu Uyên: "Không nghĩ tới chỉ mới chớp mắt mà Riely đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi."
Kỷ Triệu Uyên gật đầu đồng ý, sau đó bỗng nhiên anh nhớ tới lời Sở Cửu Ca nói, theo bản năng chợt dừng lại. Anh giải nghĩa lời nói của Lâm Dục hết lần này đến lần khác, ý nghĩa trên mặt chữ đúng là không có gì lạ, nhưng anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Kỷ Triệu Uyên có chút bực bội, theo bản năng muốn tìm không khí tươi mát tự nhiên bên cạnh mình.
Kỷ Triệu Uyên nhìn lướt qua vai Lâm Dục, nhìn thấy Sở Cửu Ca đỏ cả mặt kéo quần, Kỷ Tây Qua ngồi xổm sau lưng cậu chỉ thò ra mỗi hai cái chân. Kỷ Triệu Uyên đỡ trán, đẩy Lâm Dục ra bước qua chỗ cậu: "Sao thế?!"
"Kỷ, Kỷ Meow...... Cứu em...... Bé, bé dưa sắp kéo quần em xuống rồi." Sở Cửu Ca một bên cố gắng kéo quần mình lên, một bên rưng rưng nhìn Kỷ Triệu Uyên cầu cứu.
Kỷ Triệu Uyên đầu đầy hắc tuyến, anh xách cố áo của cô bé lên, ngữ khí nghiêm túc nói: "Đừng có nghịch!"
"Anh thả em xuống!" Kỷ Tây Qua vùng vẫy hai cánh tay múp thịt giữa không trung, "Cửu Cửu đẹp trai còn muốn đưa em đi trượt băng mà!"
Khang Lai Lệ khinh thường nhìn trò khôi hài bên họ, cô đồng tình nhìn Lâm Dục lắc đầu: "Rốt cuộc là sao anh có thể bại bởi loại người như này thế, phiền quá." Lâm Dục cắn môi dưới, hai mắt nhìn Kỷ Triệu Uyên, không nói gì.
Kỷ Triệu Uyên không thể không xử lí, một tay xách Kỷ Tây Qua, một tay kéo Sở Cửu Ca vào phòng WC sửa lại quần.
Kỷ Tây Qua đưa tay ra sau đứng trước cửa phòng WC nam, cô bé phồng má tức giận oán trách Kỷ Triệu Uyên: "Weller, anh thật quá đáng! Anh xách em như vậy sẽ khiến chiếc váy nhỏ của em rách mất! Anh có thể bắt nạt em,", cô bé chép miệng, lã chã chực khóc nâng góc váy mình lên, "Nhưng anh không thể làm rách váy của em!"
"Phụt!" Sở Cửu Ca vừa đi ra vừa cười vừa vỗ tay, còn mời Kỷ Triệu Uyên tham gia cùng: "Mau cho kỹ thuật diễn xuất thành thạo đầy cảm xúc của bé dưa nhà chúng ta một tràn vỗ tay nào!"
Kỷ Triệu Uyên nhìn hai người kia, mạch máu bên huyệt Thái Dương nhảy lên thịch thịch. Anh duỗi tay móc chiếc thắt lưng lỏng lẻo của Sở Cửu Ca, lạnh mặt cảnh cáo: "Đi vào thắt cho chặt vào." Sau đó anh xoay người qua dỗi Kỷ Tây Qua: "Quần của em ấy em không được nắm."
Kỷ Tây Qua buông chiếc váy của mình xuống, hất mặt không phục dỗi lại: "Vậy anh nói xem ai có thể nắm?!"
Qua cánh cửa khép hờ, Sở Cửu Ca nín thở vểnh tai. Cậu cảm thấy hình như Kỷ Triệu Uyên vừa mới cười, có vẻ tâm trạng anh rất tốt. Sau đó giọng nói lạnh lùng của Kỷ Triệu Uyên truyền vào tai cậu, như một dòng điện khiến ngón chân cậu co lại, nổi cả da gà.
Kỷ Triệu Uyên vẫy vẫy tờ đăng ký kết hôn trong tay, gằn từng chữ một nói: "Anh, có thể."
Chờ tới khi ba người bọn họ quay trở lại đại sảnh thì chỉ còn lại một mình Lâm Dục, Khang Lai Lệ đã đi trước rồi.
Sở Cửu Ca tiến lên một bước, đưa lưng về phía Kỷ Triệu Uyên vươn tay phải ra với Lâm Dục: "Làm phiền anh rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."
"Được." Lâm Dục nhìn qua Kỷ Triệu Uyên, sau đó giơ tay bắt tay cậu một cách có lệ, vừa chạm vào đã tách ra.
Không biết có phải là do câu nói đùa ban nãy của Lâm Dục hay là do cách gọi "Cục thịt tròn" mà bây giờ Kỷ Tây Qua tràn đầy thù địch với anh ta. Không thích và thích của những đứa trẻ rất rõ ràng, tuy rằng sự khó chịu cũng rất trực tiếp. Dọc đường đi Kỷ Tây Qua đều ôm chặt lưng ghế phụ không chịu buông tay, trong chiếc xe chật hẹp cách Lâm Dục một khoảng cách khá xa.
Không khí trong xe có hơi vi diệu, nhưng Lâm Dục thoạt nhìn không để ý lắm, hắn thả lòng mở PDA xem, thỉnh thoảng ngẩng đầu trao đổi với Kỷ Triệu Uyên vài ba câu học thuật. Nhưng chỉ cần hắn vừa mở miệng, Kỷ Tây Qua sẽ cố gắng tăng cao âm lượng, lớn tiếng kể cho Cửu Cửu đẹp trai của cô bé về mấy chuyện thú vị ở trường.
Cơm tối được đặt ở một nhà hàng cơm Tây có tiếng, khi Kỷ Tay Qua bước vào cửa, cô bé còn xòe góc váy cúi chào một cái tiêu chuẩn đối với người phục vụ đã giúp mình mở cửa.
Kỷ Tây Qua ngồi với Sở Cửu Ca, Lâm Dục và Kỷ Triệu Uyên thì ngồi đối diện họ. Không khí bữa cơm này có hơi áp lực, hoàn toàn không giống như đang chúc mừng. Kỷ Tây Qua ngoan ngoãn ăn hết bò bít tết mà Sở Cửu Ca cắt giúp mình, sau đó nhảy xuống ghế, nhẹ nhàng đẩy đẩy đùi Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca buông dao nĩa, xoay người qua nhìn cô bé.
Kỷ Tây Qua đưa hiệu rằng mình muốn nói nhỏ, Sở Cửu Ca mỉm cười cúi xuống. Kỷ Tây Qua có hơi rầu rĩ không vui, cô bé kiễng chân nói bên tai cậu: "Cửu Cửu đẹp trai, sao anh lại mời anh ta chứ!"
Sở Cửu Ca xoa xoa đầu cô bé, đặt ngón trò bên miệng "Shh" một cái, sau đó còn nghịch ngợm chớp mắt với cô. Kỷ Tây Qua thở dài như bà cụ non, sau đó sửa sang lại làn váy của mình, ngồi về chỗ.
Sở Cửu Ca lấy một phong thư từ trong cặp mình, cầm bằng cả hai tay đưa cho Kỷ Triệu Uyên: "Hôm nay em mời khách, Kỷ tiên sinh có tiếng Anh tốt nhất đi tính tiền đi."
Kỷ Triệu Uyên mở ra nhìn thoáng qua mấy tờ tiếng ít ỏi tới đáng thương bên trong, cười đầy ẩn í nhìn cậu, sau đó lấy thẻ của mình ra, duỗi tay gọi người phục vụ tính tiền. Sở Cửu Ca nhét phong thư vào trong ngực Kỷ Tây Qua, nhỏ giọng nói: "Bảo anh hai em dẫn em ra ngoài mua bánh kem, hai mươi phút sau hẵng về."
Kỷ Tây Qua gật gật đầu, chạy đến bên cạnh Kỷ Triệu Uyên, chờ anh ký xong hóa đơn và đưa tiền boa, liền bắt đầu kéo cánh tay anh làm nũng: "Weller dẫn em đi mua bánh kem nhỏ đi!" Cô bé nói ồn ào vô cùng, cặp đôi dang dùng cơm bên cạnh cũng không nhịn được nhìn sang, Kỷ Triệu Uyên không từ chối được, dặn Sở Cửu Ca không được đi đâu hết, sau đó cau mày xách cô bé đi ra ngoài.
Sở Cửu Ca nhìn bọn họ bước ra khỏi cửa, sau đó cậu đẩy đồ ăn còn thừa trên bàn qua một bên, nắm chặt hai tay đặt lên cằm. Cậu nhìn thẳng vào Lâm Dục, cười nói: "Vì sao anh không nói cho anh ấy biết? Bởi vì anh ấy là một Aspie sao?"
Lâm Dục là người thông minh, hắn hiểu rõ cười, có chút khinh thường cũng có chút bất lực. Lâm Dục gật gật đầu, thấp giọng nói: "Cậu ấy không thể hiểu được tình cảm này, cũng không thể đáp lại tôi, nói ra chỉ khiến tôi càng thêm chật vật thôi."
Lâm Dục quá lý trí, sau khi hắn động lòng còn có thể tự hỏi cái được cái mất. Nhưng lý trí đôi khi không phải là điều tốt, nó vô tình làm mất đi sự đồng điệu về tình cảm, tình cảm dù có sâu đậm đến đâu cũng sẽ bị giảm giá.
Lâm Dục thở dài, có phần thất bại: "Tôi cũng có lúc oán hận, nhưng không biết nên oán ai. Rõ ràng cậu ấy xuất sắc như vậy, nhưng lại bị gắn một cái mác khuyết tật, quá đáng tiếc."
"Ê!" Sở Cửu Ca ngắt lời hắn, "Anh vừa nói cái gì thế?! Anh đang tham gia đấu giá sao? Có phải còn đang tính chọn ra vài lỗi sai rồi mượn chúng để giảm giá không?!"
Sở Cửu Ca có hơi tức giận, thậm chí cậu còn mặc kệ cả viêc mình đang ở trong một nhà hàng phương Tây sang trọng. "Mèo nhà tôi không tới lượt anh ăn nói lung tung" Cậu cười lạnh một tiếng, làm ra một động tác có vài phần thô lỗ với hắn, "Tôi nói cho anh biết, tôi một chút cũng không có tiếc nuối nào! Bởi vì Kỷ Triệu Uyên hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ!"
Sở Cửu Ca cảm thấy Lâm Dục không hợp lý chút nào, ban đầu cậu còn tính nói chuyện đàng hoàng với anh ta, giải quyết chuyện "Tình địch" một cách hòa bình, nhưng Lâm Dục mới nói được mấy câu đã khơi dậy lửa giận trong lòng Sở Cửu Ca.
Kỷ Triệu Uyên là điểm mấu chốt của cậu, mà từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ cảm thấy hối hận, cậu đau lòng anh muốn chết.
Sở Cửu Ca chả muốn nhìn cái bản mặt Lâm Dục nữa. Cậu đứng lên muốn đi hút điếu thuốc, trong lúc vô tình thì nhìn thấy Kỷ Tây Qua đang thò đầu nhìn lén sau cái bồn hoa cao nửa người, cũng không biết cô bé thoát khỏi Kỷ Triệu Uyên khi nào để lẻn về. Sở Cửu Ca hỏi người phục vụ mượn giấy bút, sau đó vẫy vẫy tay với Kỷ Tay Qua: "Bé Dưa."
Kỷ Tây Qua nhún nhảy chạy tới. Vừa nãy cô bé đã nghe lời Lâm Dục nói, giờ đây giống như con cá nóc nhỏ mới vớt ra khỏi nước tức giận trừng mắt với Lâm Dục.
Sở Cửu Ca vỗ lên đầu cô bé một cái, sau đó nói: "Bé dưa, giúp anh viết một bức thư cho nhà xuất bản của Merriam-Webster nào."
[*] Merriam-Webster, Inc., là một công ty Mỹ chuyên xuất bản sách tham khảo, đặc biệt nổi tiếng với các bộ từ điển ( cảm ơn bạn Bamkuen đã giúp mình tìm từ này nhé.)
Kỷ Tây Qua không biết cậu định làm gì, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn cầm bút: "Viết cái gì ạ?"
Sở Cửu Ca nhìn Kỷ Triệu Uyên đang cầm bánh kem chậm rãi đi tới, trong lòng đột nhiên mềm nhũn. Cậu bật cười lớn, rồi có chút nghẹn ngào: "Viết thân gửi người biên tập kính yêu, mong rằng bạn sẽ cân nhắc thay đổi mức độ so sánh từ 'well' thành 'weller' vào đợt tái bản lần sau."
"Bởi vì Weller của tôi so với chữ tốt còn tốt tốt tốt hơn gấp vạn lần."