Chương 7: Bốn năm sau

Sau đó, cô cũng nói thêm một câu, mục tiêu tiết kiệm 12.000 nhân dân tệ trong tháng này vẫn còn thiếu 4.000 nhân dân tệ, lại chuyển chút đi?

Ban đầu, Phương Oánh vốn muốn nói với cô rằng Tết Nguyên đán sắp đến, khoản thiếu 4.000 nhân dân tệ của tháng này sẽ được bù trước, sang năm sẽ bù lại sau. Nhưng nghĩ đến tính cách bướng bỉnh và cố chấp của Trúc Huyên đối với các khoản nợ của mình, Phương Oánh vẫn từ bỏ.

Trúc Huyên nhét điện thoại trở lại vào quần jeans, thấy quản lý người mẫu Lỗ Gia đang đi ngang qua, cô liền gọi lại, hỏi anh ta có còn đơn đặt hàng không.

Lỗ Gia nhìn Trúc Huyên đang tiến đến, cô mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi và quần jean, buộc tóc đuôi ngựa để lộ vầng trán bóng mịn, trang phục tự nhiên và kiểu trang điểm tươi tắn, hoàn toàn khác với vẻ đẹp quyến rũ và quyết liệt ở buổi triển lãm vừa rồi, hai khuôn mặt cũng hoàn toàn khác nhau.

"Tối nay có đơn trên thuyền." Thấy sắc mặt của Trúc Huyên hơi thay đổi, Lỗ Gia biết rằng cô không muốn làm điều này, anh ta chỉ cười cười, "Đối phương là một quý ông lớn tuổi, rất đàng hoàng, chỉ là một bữa tiệc, ưng thì chơi. Này, tối nay cô không đến trung tâm bổ túc sao?"

Đơn trên thuyền chính là người phụ nữ đi cùng, còn người đàn ông lên thuyền chơi hay lên giường thì phải xem giá cả có phù hợp hay không và người phụ nữ có bằng lòng hay không.

Trúc Huyên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Giao đơn này cho tôi. Còn trung tâm dạy kèm thì tôi sẽ nhờ người đi thay."

Vừa từ trung tâm triển lãm trở về nhà, ngoài cửa sổ là hoàng hôn lãng mạn, Trúc Huyên không có nhiều thời gian để chuẩn bị, cô vội vã vào phòng tắm để tắm rửa và gội đầu. Sau khi ra ngoài trang điểm trước gương, cô mặc một chiếc váy đen nhỏ cổ điển không hề lỗi thời, đi ra huyền quan, mở tủ giày lấy đôi giày cao gót trong tủ, mới vừa xỏ một chiếc liền cởi ra.

Cô nhìn vào trong phòng khách, đang lơ mơ ngủ, trên bàn bên cạnh có đặt di ảnh của mẹ cô.

Bên cạnh bàn có những nén hương, Trúc Huyên lấy ra ba nén nhang, sau khi đốt hương, ánh lửa le lói trong không khí, cô quơ vài cái, dập tắt lửa.

Trúc Huyên chắp tay nhìn, lặng lẽ cắm vào trong lư hương. Trong phòng khách yên tĩnh, người và ảnh đối mặt nhau, nhất thời không nói nên lời.

Sau khi Trúc Huyên bắt taxi đến khách sạn Four Seasons, trong sảnh tiệc lộng lẫy, cô gặp ông Lâm, người đã thuê cô tới. Ông Lâm là người Phúc Kiến và mở một công ty thương mại xuất khẩu hàng hóa sang Bắc Mỹ, điều hành đầu mối ở Hồng Kông.