Chương 13: Lụi tàn

Chu Trọng Yến thở dài một tiếng, phảng phất nhẹ đến tai Trúc Huyên, có chút đáng tiếc nhưng lại đúng như dự đoán.

Giống như cô trong mắt hắn là một người thế này, cô thực sự là một người như vậy.

“Chúng ta đi cà phê rồi nói được không?”

"Vâng, vâng." Ông Lâm vội vàng gật đầu, hấp tấp muốn đuổi theo bước chân hai người Chu Trọng Yến.

Ông Lâm đột nhiên dừng lại, nắm lấy Trúc Huyên đang đứng đến sững sờ, "Cô về trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho người đại diện của cô."

Khi đó, khuôn mặt của Trúc Huyên nóng bừng, từ trái tim đến khuôn mặt, ngơ ngác mà gật đầu.

Một đám người đi xa, cô đứng sững sờ tại chỗ, xung quanh là những người cầm ly rượu, cảm giác một đêm không có gì trở lại.

Cô đã làm mọi cách để không muốn trở nên quá sức chịu đựng, nhưng cuối cùng dường như lại càng không thể chịu đựng được.

Trúc Huyên xụt xịt mũi, quay trở lại vị trí cũ lấy túi sách của mình, sau đó đẩy cánh cửa bên hông buổi tiệc đi ra ngoài, đến khi không nhìn thấy ánh mắt vẫn luôn theo dõi cô.

Giày cao gót lộc cộc trên sàn đá hoa sáng bóng, lúc Trúc Huyền đi qua sảnh lớn của khách sạn thì nhìn thấy Thúc Nam

“Còn chưa đến 10 giờ mà.”

Thúc Nam ngạc nhiên với bộ lễ phục màu đen của Trúc Huyên , sâu trong miếng che ngực chữ V, là hình chữ M, lộ ra hai hình tròn trắng như tuyết, anh ta trên tay cầm ô, “mưa rồi, tôi sẽ sớm đến đón cô. Xe dừng ở bên ngoài.

Trúc Huyên cảm ơn anh ta, cố gắng lấy lại tinh thần,” phải nhanh chóng về nhà, cô đừng để mệt quá, chúng ta còn phải học bổ túc đó.”

Hai người còn chưa đi được vài bước, Thúc Nam đã cởϊ áσ khoác của mình ra , vòng tay qua eo của Trúc Huyên, mặc vào cho cô.

Từ trước đến giờ Trúc Huyên chưa từng tiếp xúc với Thúc Nam ở khoảng cách gần như thế này, có chút không quen và kháng cự, “ tôi tự mặc là được rồi”

“Bỏ tay ra đi.” Thúc Nam bỏ ngoài tai những lời đó, cho đến khi kéo xong khóa áo cho Trúc Huyên, đắc ý nói, “bên ngoài trời lạnh, nếu như cô đổ bệnh rồi thì làm sao giảng bài cho tôi được đây.”

Anh ta lúc ấy mới phát hiện ra, “phải rồi. Sao mắt của cô lại đỏ hoe thế này?”

Trúc Huyên chớp chớp mắt, cười chua xót , “À, chắc là do bụi bay vào mắt thôi”.

Ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Chu Trọng Yến, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh khảnh của Trúc Huyên, mãi cho đến khi khuất bóng sau cánh cửa.

Không câu nệ và nhìn với ánh mắt khát khao tình yêu.

Từ sau khi chia tay,Chu Trọng Yến chỉ cho phép bản thân trong mọi thời khắc đều nhớ đế Trúc Huyên, lúc nằm mơ, lúc say rượu, lúc ở một mình và cả lúc ánh đèn lụi tàn.