Quán tính luôn không ngăn cản được, kịch tình luôn vô cùng cường đại.
Bức họa Tỳ Bà công chúa đi tắm rửa, Sở Lưu Hương mất đi cơ hội, không được thưởng thức đã mắt.
Hôm nay Tỳ Bà công chúa tiếp tục lại đi tắm trần, dưới kịch tình đại thần an bài, Sở Lưu Hương thành công bước vào khu vực có phong cảnh xinh đẹp kia.
Nghe thanh âm tiếng cười thanh thúy của nữ nhân, Sở Lưu Hương tràn đầy lòng hiếu kỳ tìm theo phương hướng thanh âm vọng tới đi qua.
Chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe, nhẹ nhàng nhảy lên, lặng lẽ lên tới trên cành cây.
Xuyên qua tán lá, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng dao động lòng người. Chứng kiến cảnh tượng này, hơi thở của Sở Lưu Hương cứng lại, nhịp tim kịch liệt gia tốc.
Mặt trời chói chang như lửa, bên cạnh bờ hồ xanh mát, tầng tầng màn tơ, nữ tử mỹ lệ trần trụi ngâm mình trong hồ nước. Thân hình của nàng mơ hồ có thể chứng kiến, lại kéo ra vô hạn mơ màng.
Còn có vài nữ tử tóc trái đào tát nước nô đùa, bọt nước tứ tung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi chớp động ánh sáng ngọc lấp lánh.
Họa diện trước mắt giống như là ảo cảnh, mỹ lệ mà không chân thật, tốt đẹp làm người hoa mắt thần mê.
Nhưng Sở Lưu Hương chỉ hận không thể nhắm mắt lại quay đầu rời khỏi.
Quả nhiên lòng hiếu kỳ quá lớn thật không tốt.
Tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai, trong đầu Sở Lưu Hương lại quanh quẩn một thanh âm khác.
Nàng có được một khuôn mặt mỹ lệ cùng dáng người linh lung làm cho vô số nữ nhân ghen tỵ, làn da của nàng trắng nõn nã phát sáng, ánh mắt của nàng thâm thúy mà mê người như không trung xanh thẳm, mái tóc dài của nàng đen nhánh mà phiêu dật.
Cảnh tượng mà Trầm Biên đại hiệp đi tới ốc đảo gặp được dần dần trùng điệp với cảnh tượng giờ khắc này.
Ký ức của Sở Lưu Hương rất tốt, nghe qua chuyện xưa một lần một chữ không lầm nhớ lại, sau đó lại nhanh nhẹn đem nội dung chuyện xưa tiến hành tu sửa một lần nữa, tự động đem mỹ nữ trước mắt mang vào trong chuyện xưa kia.
Mỹ nữ kiều nhu động lòng người, trái tim Sở Lưu Hương lại lạnh lẽo.
Ngay lúc này Sở Lưu Hương không còn tâm tư hân thưởng mỹ nữ, hắn đem toàn bộ tâm tư đấu tranh với nội tâm mình.
Đúng lúc hắn chuẩn bị rời khỏi, bên người phút chốc xuất hiện thêm một người, còn đang tự dọa nạt chính mình Hương Soái thở dốc vì kinh ngạc, giương mắt nhìn bên cạnh.
Chỉ thấy qua tán lá Y Lộ Thước mở to đôi mắt mèo màu đen, ngón tay đang lướt trên tấm ván gỗ hình vuông.
Trên ván gỗ hiện lên vài chữ lớn long phi phượng vũ: Họa diện Tỳ Bà công chúa đi tắm, mời Hương Soái chấm điểm, đầy điểm một trăm.
Để cho diễn viên phối hợp hệ thống ban bố nhiệm vụ, Y Lộ Thước từng giảng giải tri thức số Ả Rập cho hắn nghe qua.
Sở Lưu Hương như mắc nghẹn, tiếp nhận cây bút trên tay Y Lộ Thước, cố lấy dũng khí nhìn hướng hồ nước thêm một lần, tay run lên, trên ván gỗ xuất hiện con số, như xuất thần nhìn giống như là số 6.
- Đinh! Diễn viên lâm vào vòng xoáy vùng vẫy, mời ký chủ hiệp trợ diễn viên làm ra tuyển chọn.
Y Lộ Thước nhìn thấy diễn viên nhìn chằm chằm tấm ván gỗ, khéo hiểu lòng người giúp thay đổi vị trí. Hắn thầm nghĩ diễn viên không có khả năng đánh số không đạt yêu cầu cho mỹ nhân, càng không có khả năng chỉ có sáu phần, đó chỉ do lỡ tay.
Sở Lưu Hương nhìn chằm chằm con số 6 bị lộn ngược thành 9, khẽ nhíu mày, ngòi bút vừa chuyển tiêu sái vạch thành số 0. Tựa hồ đối với việc đánh số không hài lòng, Sở Lưu Hương thu hồi ánh mắt không tiếp tục liếc nó thêm một lần nào.
Rồi mới, thật mỹ diệu tiếp xúc một đôi mắt sáng rỡ.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Ha ha!
Tỳ Bà công chúa:
* * *!
Nam nhân này đang cười lạnh?
Sóng mắt vừa chuyển, Tỳ Bà công chúa thoải mái đứng lên trong nước hồ, mặc vào sa y trong tay thị nữ, giống như cười nói:
- Nhìn đủ rồi chưa?
Nụ cười có lúm đồng tiền tươi như hoa, dung mạo của nàng đẹp như thiên tiên.
Dù vậy cũng không thay đổi được giá trị xuất tràng giống xà mỹ nữ tới 80%!
Nhất thời Sở Lưu Hương muốn biến ra một đôi cánh lập tức bay vọt thật xa.
Huynh đệ tốt có nạn cùng gánh.
Trên cây còn ngồi xổm một con mèo lớn, Sở Lưu Hương muốn nhìn một chút phản ứng của hắn, nghe ý tứ của hắn, nói không chừng hắn có biện pháp hóa giải ngượng ngùng thế này.
Sở Lưu Hương ngẩng đầu vừa nhìn:
* * *!
Người đâu?
Trên tàng cây rỗng tuếch, không có một người.
Trong lòng Sở Lưu Hương nhất thời bi thương nghịch chảy thành sông, hắn cảm thấy tình cảm của mình bị lừa gạt.
Bị huynh đệ vứt bỏ để cho mình đối diện chuyện ngượng ngùng xấu hổ, Sở Lưu Hương chỉ có một ý niệm: Ngươi đi rồi, vì sao không mang theo huynh đệ ta đây?
Cùng nhau làm chuyện xấu nhưng chỉ có một người tiêu diêu pháp ngoại, làm sao có thể!
Ít nhất.. cũng phải lưu lại như hắn, bị Tỳ Bà công chúa tính tội cùng lúc, sám hối chuộc tội nha!
Cùng Tỳ Bà công chúa lôi kéo nửa ngày, mặt trời chói chang, khuôn mặt Sở Lưu Hương sắp cười cứng ngắc, cuối cùng mới được giải phóng quay về trong lều trại.
Chứng kiến huynh đệ tốt Y Lộ Thước đang cắn điểm tâm, uất khí trong lòng Sở Lưu Hương lại không còn.
Không biện pháp, hắn bị diễn cảm nhét đồ ăn phồng hai má giống như con sóc nhỏ của Y Lộ Thước làm buồn cười, tâm tình nháy mắt chợt vui vẻ.
- Đinh! Độ hảo cảm của diễn viên +1, trước mặt tiến độ 42/100. Diễn viên đang dùng đôi mắt đa tình ôn nhu nhìn ngài chăm chú, ký chủ ngài không nhìn một chút sao? Đồ ăn của ngài nhiều như vậy, cùng diễn viên chia nhau hưởng lợi một chút có ngại gì.
Y Lộ Thước đem bánh ngọt nuốt vào, nhìn chằm chằm Sở Lưu Hương một lúc lâu, mới do dự vạn phần lại như không muốn đem cái khay đẩy tới.
- Ngươi muốn ăn sao?
Nghe lời này, vẻ mặt Hồ Thiết Hoa giật mình.
Mặt mũi lão thối trùng không nhỏ a, lại có thể từ trong miệng đối phương đoạt đồ ăn.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Y Lộ Thước ăn được hương vị ngọt ngào, mặc dù không thích đồ ngọt nhưng lại bị khơi gợi thèm ăn. Rồi mới chỉ vừa biểu lộ ý tứ mình muốn nếm thử một chút, đối phương lại đem cái khay chặt chẽ hộ trong lòng, thái độ cự tuyệt không cần nói cũng biết.
Mị lực nhân cách của Sở Lưu Hương quá lớn, thế nhân không cách nào sánh bằng.
Không đếm xỉa tới ánh mắt "ngươi nhất định sẽ không ăn" của Y Lộ Thước, Sở Lưu Hương cầm lên khối bánh ngọt nhìn giống như tác phẩm nghệ thuật bỏ vào trong miệng.
Tông tông mềm mại, hương vị ngọt ngào ngon miệng, nhập khẩu liền tan, mùi vị thật tốt, làm người hồi ức thật lâu, không cách nào ngừng lại.
Thế là, Sở Lưu Hương lại véo một mảnh bỏ vào trong miệng.
* * *!
Lòng Y Lộ Thước đang nhỏ máu.
Nhi đồng nhà Tấu Địch Khách không có ai không thích ăn đồ ngọt, bọn họ có được sự yêu thích cùng chấp nhất nghiêm trọng đối với đồ ngọt. Sự chấp nhất kia tương đương đáng sợ, cho dù đối phương là anh em ruột cũng tuyệt không chia sẻ.
Mượn tính tình đệ khống ẩn hình của Y Lộ Thước mà nói, hắn có thể bỏ thật nhiều tiền mua đồ ngọt cho Killua ăn, nhưng tuyệt sẽ không đem phần đồ ngọt thuộc về mình chia cho hắn, cho dù chỉ có một chút.
Diễn viên thật quá phận.
Hai cái tiểu bánh ngọt bị diễn viên nuốt vào bụng, Y Lộ Thước mặt không chút biểu lộ đem khay kéo tới trước mặt mình. Đem toàn bộ bánh ngọt còn lại nhét vào trong miệng, một cái cũng không lưu.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Không biết vì sao cảm thấy đối phương thật khả ái, mình nhất định có chỗ nào hỏng mất.
- Đinh! Độ hảo cảm của diễn viên +3, tiến độ trước mắt 45/100.
- Đinh! Thanh Thiên kiếm khách Ngô Thanh Thiên lén lút bên ngoài lều trại, hệ thống đã nhắm vị trí chính xác, ký chủ cần tiến hành công kích sao?
Tâm tình không tốt, đồng dạng cũng không muốn người khác được yên thân, Y Lộ Thước cầm lấy quả nho trên bàn nhẹ nhàng bắn ra.
Bên ngoài lều trại "ngao" một tiếng truyền tới tiếng kêu thảm, thiếu chút nữa làm mọi người giật nảy mình.
Sau một lúc lâu Ngô Thanh Thiên tay trái ôm lấy khuôn mặt sưng tấy lăn tiến vào.
Trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi nhìn Y Lộ Thước, bồi cười nói:
- Phú tiên sinh..
Hai tay Y Lộ Thước ra dấu « cấm lên tiếng".
* * *!
Đầu lưỡi khẽ cắn, sắc mặt Ngô Thanh Thiên trướng đỏ, thật khó khăn mới ngừng nói chuyện.
Hắn có chút khó chịu đựng ho khan một tiếng, áp chế bất mãn trong lòng mặt mang tươi cười nói:
- Ý của tại hạ đến..
Lời dừng lại, hắn quay mặt nhìn Y Lộ Thước đang ngồi trên giường, thấy hắn cũng không ngẩng đầu mà chỉ lo cắn quả táo, trên trán tuôn mồ hôi lạnh.
- Đinh! Tâm tư người cổ đại rất phức tạp, ký chủ lại bị xem thành cao nhân tính tính cổ quái, hệ thống không lời nào để nói.
- Đinh! Công chúa đại sa mạc chiêu phò mã, tâm tình diễn viên kỳ diệu. Rốt cục sẽ tuyển ai làm phò mã? Tiêu Tương hiệp đạo Hồ Thiết Hoa vậy. Công chúa tuệ nhãn thức anh hùng, hệ thống đặc biệt đưa lên một phòng hoa, chúc các ngươi tân hôn khoái trá.
Lúc này Y Lộ Thước nâng đầu lên nhìn hướng diễn viên, trên người diễn viên phát tán ra khí tức kỳ quái làm cho hắn vừa mới lạ lại hoang mang.
Nghe được Tỳ Bà công chúa tuyển chọn Hồ Thiết Hoa làm phò mã, Sở Lưu Hương thở mạnh một hơi.
Đúng vậy, trải qua một gã sát thủ độc hại, Sở Lưu Hương vừa nghĩ tới Tỳ Bà công chúa trong đầu liền lóe lên họa diện xà mỹ nhân, trong lòng luôn cách ứng vô cùng.
Nhìn thấy Hồ Thiết Hoa phi thường đắc ý lại cố ý lớn tiếng nói chuyện, Sở Lưu Hương không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Cơ Băng Nhạn tựa hồ cũng cảm thấy như vậy, như cùng hắn thương lượng hợp diễn một vở kịch hay.
- Đinh! Lấy được lại không đi quý trọng, không chiếm được lại đáng tiếc, tật xấu! Hệ thống công chính giám định, Hồ Thiết Hoa đại hiệp thiếu ngược vô cùng.
- Đinh! Liễu Yên Phi tiểu sư đệ ở bên ngoài chờ đợi đã lâu, mời ký chủ nhanh chóng đi tới địa điểm ước hẹn.
Ăn xong quả táo, Y Lộ Thước lấy ra khăn tay chậm rãi lau tay.