Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khí Vũ Trụ

Chương 99: Cách thi tuyển (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Nguyệt không biết trong lòng Lam Tiểu Bố đang nổi sóng gió, nàng tiếp tục nói, “Cha ta nói, Ngọc KHải tinh có tước đoạt linh hồn, rất có thể là do vị đại năng tu tiên nào đó làm ra. Chỉ là thời gian đã qua quá lâu, bị đại năng tu tiên kia có lẽ đã sớm không còn tồn tại nữa, chỉ để lại thông đạo tước đoạt linh hồn này mà thôi.”

Lam Tiểu Bố vẫn không nói chuyện, hắn suy đoán, cái đó chắc hẳn là trận pháp. Nếu như không phải là trận pháp, vậy thì lại càng đáng sợ.

Rian có thể thông qua việc cắn nuốt linh hồn người khác để giúp linh hồn mình lớn mạnh, cái vị ở Ngọc Khải tinh kia có khi nào cũng giống như vậy? Tước đoạt linh hồn người khác để nâng cao thực lực bản thân?

“Cuộc thi tuyển ở tinh hệ Bách Ma không phải là tước đoạt linh hồn, nhưng cũng đáng sợ không kém gì. Ví dụ như năm vị thiên tài ở Chân Nặc tinh chúng ta muốn tham gia thi tuyển, phải đi vào một không gian tra tấn linh hồn, sau đó thông qua sóng điện não đỉnh cấp tấn công vào linh hồn, tiến hành công kích tàn khốc đối với linh hồn. Đúng rồi, giống như vòng kiểm tra thứ ba khi chúng ta tham gia Chinh Tinh quân vậy, chỉ là trình độ của nó còn mạnh hơn mười mấy lần nữa…”

“Nếu nói như vậy, thế thì năm người Thái Mạt Trường kia không phải cũng phải đối mặt với tấn công linh hồn sao?” ltn khó hiểu.

Thẩm Nguyệt giải thích, “Không phải, vào lúc tham gia thi đấu, bình thường hộ vệ sẽ đứng vòng quanh những thiên tài tham gia thi đấu. Chỗ không gian tấn công linh hồn này chỉ nhằm vào những hộ vệ nằm bên ngoài. Nếu như trong thời gian quy định, toàn bộ hộ vệ đều bị tấn công linh hồn đánh ngã, vậy thì thiên tài tham gia thi tuyển cũng sẽ phải chịu tấn công. Nhưng trong tình huống bình thường, chỉ cần hộ vệ đủ nhiều thì có thể bảo vệ được người ở giữa.”

Dừng một chút, Thẩm Nguyệt lại nói tiếp, “Sở dĩ định ra hình thức xét tuyển như vậy, là bởi vì thông đạo của Nghọc Khải tinh vốn là như vậy. Trong tình huống bình thường, sau khi tiến vào thông đạo đều sẽ tiến hành tước đoạt linh hồn từ ngoài vào trong, chỉ cần ngươi nhanh chóng ra khỏi thông đạo, hộ vệ tầng bên ngoài đã bị tước đoạt xong thì ngươi đã vượt qua được thông đạo của Ngọc Khải tinh, tiến vào Ngọc Khải tinh.”

Lam Tiểu Bố gật đầu, đối với chuyện này hắn cũng không để ý lắm. Hắn tu luyện Đoán Thần Thuật, tự mình luôn lặp đi lặp lại hành vi xé rách và rèn luyện linh hồn của mình, hắn không tin bản thân mình không vượt qua lại.

Điều hắn lo lắng chính là việc tước đoạt linh hồn trong Ngọc Khải tinh kia, nếu như là trận pháp thì tốt, nếu như có một linh hồn tồn tại giống như Rian, vậy thì hắn phải cẩn thận. Chỉ cần sơ ý bị đối phương tước đoạt linh hồn, vậy thì hắn thực sự ngủm củ tỏi rồi.

“Chỉ có một cửa tước đoạt linh hồn thôi sao?” Lam Tiểu Bố hỏi.

“Không phải, còn luận võ nữa. Bởi vì trên Ngọc Khải tinh có rất nhiều nơi nguy hiểm, thậm chí còn có những nơi nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên người muốn vào Ngọc Khải tinh, nhất định phải có thực lực.” Thẩm Nguyệt giải thích.

Lam Tiểu Bố nghĩ thầm, tên Thường Nguyên kia không có bối cảnh gì, có thể tham gia vào cuộc thi đấu trên Ngọc Khải tinh, chắc hẳn có thực lực rất tốt, có lẽ là vì trận luận võ này.

“Nhưng mà, một khi hộ vệ có thể tự mình tiến vào Ngọc Khải tinh cũng với thiên tài, vậy thì hộ vệ cũng có thể ở lại Ngọc Khải tinh, sau đó ở cùng một chỗ với thiên tài của tinh cầu đó.” Thẩm Nguyệt tiếp tục nói.

“Thẩm Nguyệt, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết những điều này. Biết được những chuyện này, ít ra ta sẽ có thêm cơ hội sống sót.” Lam Tiểu Bố nói cảm ơn.

Thẩm Nguyệt lại cúi đầu xuống, “Tiểu Bố đại ca, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nếu như không phải ngươi, ta đã chết trong tay tên ác ma kia rồi.

Lam Tiểu Bố quan sát sắc mặt của Thẩm Nguyệt, biết Thẩm Nguyệt đến tìm mình chắc không phải chỉ có chuyện này thôi.

Quả nhiên, Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Tiểu Bố đại ca, ta phải đi rồi.”

“Ngươi chuẩn bị làm người lưu lạc ở tinh cầu khác sao?” Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt lắc đầu, “Không phải, ta xuất thân từ vương tộc Lam Á tinh, ở Thiên La tinh cũng có chỗ của mình, đồng thời có tể lấy thân phận cư dân thường trú ở Thiên La tinh. Hơn nữa qua một thời gian nữa, ta sẽ rời khỏi Thiên La tinh.”

Lam Tiểu Bố lập tức hiểu được, chắc là Thẩm Nguyệt đã liên lạc được với người của mình ở Thiên La tinh, hôm nay muốn đến chào từ biệt mình.

“A Tự cũng đi cùng với ta, Tiểu Bố đại ca, ngươi bảo trọng.” Thẩm Nguyệt cúi rạp người, sau đó xoay người vội vàng rời đi.

Lam Tiểu Bố biết trong lòng của nàng cũng không dễ chịu gì, mình đã cứu mạng của nàng, có thể nàng biết rõ mình tham gia vào đội hộ vệ thì nhất định phải chết, nhưng lại không có năng lực cứu mình.

Nhưng mà trong lòng Lam Tiểu Bố rất cảm kích, Thẩm Nguyệt có thể nói cho hắn biết những điều này, hắn đã nợ Thẩm Nguyệt một ân tình.

Thẩm Nguyệt vừa đi, Đinh Hòa lại đến phòng của Lam Tiểu Bố.

“Đinh Hòa, ngươi và Kerr đã đi dạo một vòng rồi, có thu hoạch gì không?” Lam Tiểu Bố thấy Đinh Hòa bước đến thì cười hỏi một câu.

Nếu như không phải do Kerr, nói không chừng Đinh Hòa sẽ không đi dạo Thiên La tinh đâu. Cũng chính vì đã đi dạo một vòng Thiên La tinh, hắn mới có ý muốn được sống.

Sắc mặt Đinh Hòa có chút xấu hổ, hắn cũng không nói chuyện, chỉ cúi người hành lễ với Lam Tiểu Bố.

Cũng giống như Thẩm Nguyệt sao? Lam Tiểu Bố khó hiểu nhìn Đinh Hòa, “Ngươi cũng muốn đi sao?”

Đinh Hòa nói, “Lam đại ca, sau khi đi ra ngoài dạo một vòng cùng Kerr, ta quyết định rời khỏi đội hộ vệ. Dựa vào tin tức mà ta nghe được, tỉ lệ tử vong của đội hộ vệ là hơn 90%, thậm chí còn lên đến 100%, trên cơ bản là không có khả năng sống sót.”

“Ngươi muốn làm người lưu lạc trên tinh cầu này sao?” Lam Tiểu Bố lại hỏi.

Đinh Hòa lắc đầu, “Không phải, ta định tham gia vào môt tiểu đội mạo hiểm, có còn mạng hay không cũng chỉ có thể dựa vào may mắn của bản thân mình, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ở lại đây chịu chết. Ta cảm thấy chắc Lam đại ca sẽ không đi cùng ta, cho nên ta cũng không khuyên Lam đại ca. Thật ra, ai…”

Lam Tiểu Bố vỗ vỗ bả vai Đinh Hòa, “Đinh Hòa, xét về tuổi tác, ngươi lớn hơn ta mới đúng. Ta hiểu rõ tâm ý của ngươi, chúng ta cũng chỉ là tổ đội tạm thời, hoàn toàn không cần phải áy náy gì cả. Có lẽ trong tương lai, sẽ có một ngày chúng ta còn có thể gặp lại nhau.”

Lam Tiểu Bố hiểu rõ ý của Đinh Hòa, Đinh Hòa cảm thấy mình tham gia tiểu đội này, lại không thể đồng sinh cộng tử, trong lòng áy náy, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết.
« Chương TrướcChương Tiếp »