Thấy không có ai nói chuyện, Thái Mạt Trường vỗ tay một cái, “Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì, vậy thì cứ như vậy đi, mọi người đều mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đây, hẹn gặp lại.”
Thái Mạt Trường nói xong thì dẫn bốn người kia rời đi, năm thiên tài Chân Nặc tinh bọn họ đều tham gia thi đấu xét tuyển, đương nhiên sẽ không ở cùng một chỗ với những tân binh như Lam Tiểu Bố.
Trong lòng Lam Tiểu Bố lại càng cảm thấy quái dị, thế này thì sao gọi là hộ vệ? Bọn họ là khách du lịch thì đúng hơn. Chờ sau khi kì nghỉ phép kết thúc, hắn lại dẫn những tân binh kia ngồi chiến hạm quay về Chân Nặc tinh, chiến công to lớn lập tức đến tay, đến lúc đó mọi người thăng quan phát tài chỉ là chuyện nhỏ.
Trong lòng Lam Tiểu Bố hiểu rõ, nếu như hắn thật sự nghĩ như vậy, thế thì hắn chết cũng đáng đời.
Thái Mạt Trường đi rồi, nhưng tân binh ở đây không có người nào rời đi, bởi vì Lam Tiểu Bố còn chưa đi. Thái Mạt Trường đúng là Lục vương tử, nhưng bọn họ là binh sĩ Chinh Tinh quân, ít nhất thì bây giờ đang nằm dưới sự quản lý của Lam Tiểu Bố. CHỉ khi nào Lam Tiểu Bố nói giải tán, bọn họ mới có thể giải tán.
“Úy trưởng, nếu như có thể xin phép đi dạo Thiên La tinh một chút thì thật là tốt, ở mãi nơi này thì thật quá uổng phí. Mặc dù có ăn có uống, nhưng có thể đi tham quan tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp năm một chút, đó là chuyện vô cùng sung sướиɠ.” An Phỉ đề nghị.
Có đề nghị của An Phỉ, rất nhiều người lập tức phụ họa theo, nhao nhao cảm thấy ý tưởng này không tệ. Đã đến được tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm, nếu như không ra ngoài đi dạo, thật sự không cam tâm. Ít nhất phải ra ngoài nhìn thấy chút việc đời, trở về cũng có thể khoác lác một chút.
Lam Tiểu Bố xua tay ngăn lại, “Ta đi xem một chút, ở đây có mấy gian phòng khá lớn, ta chọn một buồng.”
Tất cả mọi người đều không hiểu Lam Tiểu Bố có ý gì, trong lòng tự nhủ, ngươi là úy trưởng, ngươi đương nhiên có thể chọn phòng lớn, cái này cũng cần phải nói sao? Bây giờ chúng ta đang hỏi có thể ra ngoài đi dạo được không mà.
Lam Tiểu Bố không để ý đến suy nghĩ của mọi người, tiếp tục nói, “Phòng lớn có thể chứa đủ 100 người chúng ta, bây giờ tất cả mọi người đi theo ta tiến vào phòng của ta, chúng ta triển khai cuộc họp.
Lam Tiểu Bố là úy trưởng, cho nên những lời hắn nói cũng không có một ai có ý kiến gì, một đám người đi theo Lam Tiểu Bố vào phòng của hắn, Đinh Hòa đóng cửa lại trước, đồng thời cùng Kerr đứng hai bên trái phải cửa ra vào.
Sau khi vào phòng, Lam Tiểu Bố dùng thần niệm rà quét một chút, chắc chắn gian phòng này không có vấn đề gì.
Đến khi mọi người có chút bất an, Lam Tiểu Bố mới lên tiếng, “Chúng ta đều là tân binh đến từ Chân Nặc tinh, nói thật lòng, nếu như mọi người không phải do ta dẫn dắt, ta cũng sẽ không vì an toàn tính mạng của mọi người, mà gọi mọi người đến đây.”
Cảm nhận được Lam Tiểu Bố đang nói nghiêm túc, tất cả mọi người đều im lặng.
Lam Tiểu Bố tiếp tục nói, “Trước khi ta nói chuyện, mọi người phải thề độc, không được tiết lộ bất cứ chuyện gì được nói đến hôm nay tại nơi này cho bất cứ ai. Còn nữa, nếu như người nào còn có thân nhân hoặc điều gì bận tâm ở Chân Nặc tinh, tốt nhất đừng nghe những lời hôm nay, ngay lúc này có thể rời khỏi căn phòng này.”
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng mà không có ai rời đi cả. Ở đây đều là tân binh đến từ các tinh cầu của tinh hệ Bách Ma, chỉ có mình Cái Lâm đã tan cửa nát nhà, đã sớm không còn gì bận tâm.
An Phỉ là người đầu tiên cất tiếng, “An Phỉ ta nếu như tiết lộ ra ngoài nửa chữ chuyện hôm nay, An Phỉ ta nhất định sẽ bị sét đánh thành tro, linh hồn bị dày vò…”
Lấy linh hồn ra thề được xem là lời thề nặng nhất, tại tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật, mọi người đã tiếp cận với sự tồn tại của linh hồn, chỉ là linh hồn cuối cùng cũng là tồn tại như thế nào, cho đến bây giờ, đó vẫn là vấn đề được nghiên cứu hàng đầu.
Có An Phỉ dẫn đầu, những người còn lại đều phát lời thề độc. Loại thề độc này không gây hại gì cho bọn họ cả, chỉ cần bọn họ không tiết lộ nội dung cuộc nói chuyện hôm nay là được.
Thấy mọi người đều đã phát lời thề, lúc này Lam Tiểu Bố mới chậm rãi nói, “Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ năm vị thiên tài của Chân Nặc tinh tham gia cuộc thi đấu xét tuyển của tinh hệ, đây có phải là một nhiệm vụ rất nguy hiểm hay không? Nguy hiểm đến mức không có người nào dám nhận nhiệm vụ này?”
“Đúng vậy.” Rất nhiều người lên tiếng.
Bởi vì mỗi lần nhiệm vụ tân binh đều rất nguy hiểm, cho đến bây giờ, chưa từng nghe nói có nhiệm vụ tân binh nào của Chân Nặc tinh mà không nguy hiểm cả.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Vậy các ngươi nói cho ta biết, chúng ta từ Chân Nặc tinh đến đây, có gặp phải nguy hiểm nào không?”
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, đúng vậy, nguy hiểm ở đâu chứ? Trong tinh không bị chặn gϊếŧ, bọn họ cũng chỉ đứng nhìn náo nhiệt, cười ha ha vài tiếng là hết. Sau khi đến Thiên La tinh, chỉ cần ở trong nhà khách cao cấp, có ăn có uống có chơi.
Nói cách khác, nếu nói bọn họ đến đây để du lịch, chắc cũng chẳng có ai nghi ngờ.
Một tân binh gãi gãi đầu, “Cho tới bây giờ, nhiệm vụ tân binh đều cực kỳ nguy hiểm, những lúc dính đến hành động giữa các hành tinh, thường là thập tử nhất sinh, cho nên…”
“Cho nên mọi người cũng tự nhiên cho ằng, nhiệm vụ lần này cũng rất nguy hiểm, đúng không?” Lam Tiểu Bố tiếp lời.
Một số người muốn mở miệng nói đúng, thế nhưng nghĩ lại, bọn họ cũng đã trải qua thời khắc nguy hiểm nhất, sau đó giai đoạn nguy hiểm thứ hai đó chính là bảo vệ năm vị thiên tài Chân Nặc tinh ở tinh hệ Bách Ma đến đây thi đấu.
Nhưng bọn họ cứ ở trong nhà khách thế này, nguy hiểm ở đâu ra?
“Có lẽ là do nhiệm vụ lần này khác với những nhiệm vụ trước đó, chúng ta gặp may chăng?” An Phỉ do dự nói.
Lam Tiểu Bố cười lạnh, “Nếu như khác với trước đó, vậy thì cũng không đến lượt tân binh như chúng ta đi. Mọi người đều biết nhiệm vụ lần này được tính là quân công phải không? Dường như mỗi người quay trở về đều có thể được thăng cấp, thế thì có thể đơn giản sao? Cho nên ta cho rằng nhiệm vụ này cũng sẽ rất dễ bị mất mạng, hơn nữa càng dễ mất mạng hơn nhiệm vụ tân binh trước đó.”
Không có ai nói chuyện, mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu mất mạng, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy Lam Tiểu Bố nói rất chính xác.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn lướt qua mọi người, “Lục vương tử bình dị, gần gũi với mọi người, chắc ai cũng biết, nhưng ta cảm thấy Lục vương tử bình dị gần gũi, nhưng cũng không phải là muốn ngồi cùng một chỗ với đám tân binh chúng ta.”
Tất cả mọi người đều nhớ đến lúc chiến hạm vừa hạ cánh, Lục vương tử Thái Mạt Trường dường như đều chào hỏi với mọi người, thái độ vô cùng tốt.
“Có lẽ hắn đang tích lũy danh vọng, dù sao thì hắn cũng là một vương tử, tương lai còn có cơ hội trở thành người thừa kế đế vương.” Một người tân binh nói.