Chương 94: Luật rừng của nền văn minh khoa học kỹ thuật. (2)

“Bởi vì quốc gia ta có một người thật sự có được một bộ công pháp tu tiên, người có được công pháp tu tiên này chính là con cháu vương thất ở Tần Viễn quốc. Không biết vì sao mà tin tức này bị tiết lộ ra ngoài. Mã Hoàn đế quốc ở cạnh Tấn Viễn quốc chúng ta phái một vương tử đến Tấn Viễn quốc, yêu cầu chúng ta giao công pháp tu tiên này cho bọn chúng. Đồng thời còn nói, ở tinh hệ Bách Ma không cho phép tu tiên, cái công pháp tu tiên đó bọn chúng phải lấy đi xử lý…”

Cái Lâm nói đến đây, Lam Tiểu Bố cau mày hỏi, “Dựa vào đâu mà làm vậy?”

An Phỉ ngồi bên cạnh giải thích: “Đế quốc có đẳng cấp cao hơn quốc gia bình thường một chút, nếu Tấn Viễn quốc phụ thuộc vào Mã Hoàn đế quốc, vậy thì Mã Hoàn đế quốc thật sự có tư cách làm điều này.”

Cái Lâm gật đầu, :Đúng vậy, chỉ là Tấn Viễn quốc vất vả lắm mới có được một bộ công pháp tu tiên, lại là con cháu vương thất lấy được, đương nhiên sẽ không giao cho Mã Hoàn đế quốc.”

“Vì sao không sao chép một phần đưa cho bọn chúng?” CÓ người hỏi.

Cái Lâm nói, “Nghe nói công pháp tu tiên không thể nào sao chép được, nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không rõ. Chỉ biết là sau đó, vị vương tử của Mã Hoàn đế quốc kia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử ở trong Tấn Viễn quốc chúng ta, khiến Mã Hoàn đế quốc có lý do khai chiến…”

“Thật là tàn nhẫn.” Lam Tiểu Bố không nhịn được cảm thán, quốc chủ của Mã Hoàn đế quốc đúng là một kẻ hung hãn, sau khi xử lý con của mình thì lấy cái cớ đó tấn công Tấn Viễn quốc.

Kerr nghi ngờ hỏi, “Cho dù Tấn Viễn quốc của ngươi có bị tiêu diệt, ngươi cũng không cần phải tham gia Chinh Tinh quân, ngươi vẫn có tư cách của một cư dân Chân Nặc tinh mà.”

Cái Lâm lắc đầu, “Bởi vì quân đội của quốc gia chúng ta không phải là đối thủ của Mã Hoàn đế quốc, cho nên đã sử dụng vũ khí cấm.”

“Vũ khí hạt nhân? Hay là vũ khí gây phóng xạ cực lớn?” Lam Tiểu Bố hỏi.

“Không phải vũ khí hạt nhân, cũng không phải vũ khí phóng xạ. Chủ yếu là vũ khí laser, còn có sóng âm, vũ khí bóp méo từ trường…” Cái Lâm đáp.

Lam Tiểu Bố lại càng không hiểu, những vũ khí mà Cái Lâm nói, trong trí nhớ của hắn cũng có khái niệm mơ hồ, hoàn toàn không phải là vũ khí hạt nhân, nhưng nếu để hắn nghiên cứu, cần phải có thời gian để hệ thống lại một chút, sau khi sắp xếp lại những mảnh vỡ kí ức trong đầu kia, chắc hẳn hắn cũng có thể làm được những vũ khí kia.

Đinh Hòa và Kerr biết rõ suy nghĩ của Lam Tiểu Bố, có rất nhiều thứ đơn giản hắn đều không biết rõ, Đinh Hòa nhanh chóng giải thihcs, “Đối với những tinh cầu có cùng nền văn minh khoa học kỹ thuật trong tinh hệ, tuyệt đối không cho phep sử dụng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn. Nói vị dú như súng tiểu liên vặn vẹo và đạn từ vặn vẹo, một binh sĩ có thể dễ dàng gϊếŧ chết mấy vạn, mấy chục vạn, thậm chí người của cả một quốc gia. Loại vũ khí này mặc dù không gây ra phóng xạ lớn, nhưng nếu như ai cũng sử dụng loại vũ khí này, vây thì tinh cầu chẳng mấy chốc sẽ diệt vong.

Chính vì vậy, cho dù là tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật, hay là tinh hệ văn minh khoa học kĩ thuật, đều quy định không cho phép sử dụng vũ khí có tính sát thương lớn trong tinh cầu, trừ khi tinh cầu khác xâm lấn tinh cầu của ngươi. Cho nên trong trận chiến tinh cầu, cho dù là cá nhân, hay là quốc gia với quốc gia, chỉ có thể sử dụng vũ khí lạnh.”

Lam Tiểu Bố nhìn vũ khí lạnh trên người mọi người, cuối cùng cũng đã hiểu. Cũng giống như Địa Cầu hạn chế vũ khí hạt nhân, cũng vì tránh hủy diệt quy mô lớn.

Đồng thời trong lòng Lam Tiểu Bố cũng đề cao cảnh giác, bởi vì có kiểm tra đo lường, cho nên bọn họ cũng không dám mang theo vũ khí công nghệ cao gì đáng sợ, nhưng đến Thiên La tinh. Nếu như không có người địa phương, một khi bị người khác dùng loại vũ khí này công kích, vậy thì chỉ có một con đường chết.

Cái Lâm gật đầu, “Đúng vậy, bởi vì Tấn Viễn quốc không thể ngăn cản được sự công kích của Mã Hoàn đế quốc, sử dụng vĩ khí laser, chỉ một lần đã gϊếŧ chết mấy chục vạn đại quân của Mã Hoàn đế quốc, Kết quả là quốc chủ của Hàn Lam đế quốc giận dữ, trực tiếp hủy diệt Tấn Viễn quốc, đồng thời tước đoạt tư cách thân phận cư dân Chân Nặc tinh của cả Tấn Viễn quốc.”

Đám người im lặng, trong lòng cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Công pháp tu tiên của Tấn Viễn quốc, chắc hăn bây giờ đang ở trong tay Hàn Lam đế quốc.

Trong lòng Lam Tiểu Bố càng lạnh hơn, hắn có một trực giác xấu, Chân Nặc tinh cũng không phải là một nơi có thể sống lâu dài. Một khi công pháp tu tiên bị tinh cầu có nền văn minh khoa học kĩ thuật cao cấp hơn biết, vậy thì Chân Nặc tinh có khi nào bị hủy diệt luôn không?

Chiến hạm của Chân Nặc tinh phi hành trong vũ trụ với tốc độ cao, chỉ chớp mắt đã qua hai tháng. Thông qua những gì hắn đã tìm hiểu trong thời gian này, Lam Tiểu Bố đã biết chiếc chiến hạm này có thể thực hiện bước nhảy không gian. Cách phi hành và tốc độ này, so với việc bay thẳng thì giảm bớt rất nhiều thời gian.

Trừ nói chuyện phiếm với các tân binh khác, phần lớn thời gian Lam Tiểu Bố đều dùng để rèn luyện thần niệm. Chỉ là hình như Đoán Thật Thuật thiếu đi thời cơ nào đó, cho nên dù thần niệm của hắn vẫn không ngừng mạnh lên, nhưng Đoán Thần Thuật lại chẳng có chút đột phá nào.

Hôm nay, lúc Lam Tiểu Bố đang tu luyện Đoán Thần Thuật, đột nhiên cảm thấy chiến hạm rung động kịch liệt.

Lam Tiểu Bố rời khỏi khoang hạm, giờ phút này 100 tân binh đã tụ tập bên ngoài.

Trên màn hình to lớn của khoang hạm xuất hiện từng tia sáng đủ màu sắc, những tia sáng này từ bốn phương tám hướng chiếu lên chiến hạm.

“Chiến hạm của chúng ta gặp phải công kích của chiến điệp khác.” Sắc mặt An Phỉ hơi tái, rõ ràng hắn cũng chưa từng trải qua chuyện này.

Lúc này Lam Tiểu Bố mới phát hiện, mặc dù bản thân mình là úy trưởng đội hộ tống, nhưng trong chiếc chiến hạm này, hắn không thể làm được điều gì.