“A Nhứ, ngươi biết tại sao tinh cầu Chân Nặc đã là tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp hai mà không khí vẫn còn tốt như vậy không?” Lam Tiểu Bố hạ thấp giọng nói.
Với việc Lam Tiểu Bố liên tục không biết những vấn đề cơ bản, A Nhứ đã sớm quen thuộc, cô ta cười ha ha một tiếng, nói: “Tinh cầu Chân Nặc giống với tinh cầu Lam Á của chúng ta vậy, đều từng bị ô nhiễm rồi. Nhưng do sử dụng dụng cụ tinh lọc khí quyển mua được từ tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy sản xuất ra, loại máy tinh lọc đó cực kì đắt tiền, hơn nữa muốn mua cũng không dễ.”
Quả nhiên là vậy, Lam Tiểu Bố thầm nghĩ trong lòng, cho dù nền văn minh khoa học kỹ thuật cao cấp không dùng khoa học kỹ thuật nữa thì muốn phát triển, điều đầu tiên là phải ô nhiễm không khí.
chỉ là không biết có thể mang dụng cụ tinh lọc khí quyển của tinh cầu cấp bảy kia về trái đất hay không, còn có một vấn đề nữa là, trong máy lọc khí quyển đó liệu có cất giấu máy xác định vị trí hay không.
Đội ngũ một trăm người hộ tống tới hiện tại mới gom được một nửa, Hùng Kim Lịch không chút do dự điểm tên thêm mấy tiểu đội để gom cho đủ một trăm người. Quả nhiên đúng như A Nhứ đã nói, những tiểu đội mà Hùng Kim Lịch chỉ đều là những người có điểm khá cao ở vòng khảo hạch kiểm tra khoa học kỹ thuật.
Những tiểu đội tân binh này, ngoài tiểu đội Duy Hòa của Lam Tiểu Bố chỉ có năm người ra thì đại đa số đều là tiểu đội mười người. Chỉ có một số ít đội ngũ do không đủ người nên mới ghép từ bảy tám người thành một tiểu đội. Nhưng dù thế thì tiểu đội đó vẫn nhiều người hơn so với tiểu đội của Lam Tiểu Bố.
“Lam Tiểu Bố.” Ánh mắt Hùng Kim Lịch rơi vào tấm huy hiệu đeo trước ngực Lam Tiểu Bố để gọi tên.
Vừa rồi Lam Tiểu Bố là người đầu tiên đứng ra nhận nhiệm vụ, hưởng ứng nhiệm vụ hộ vệ tới tinh cầu Thiên La.
Lam Tiểu Bố lập tức đứng dậy, giơ tay chào theo kiểu quân đội: “Thiếu Úy một sao Lam Tiểu Bố ra mắt sếp Hùng, mời sếp Hùng phân phó.”
Thấy Lam Tiểu Bố chào kiểu quân đội, Hùng Kim Lịch lại càng hài lòng hơn, sau khi ông ta chào lại xong mới nói: “Lam Tiểu Bố, bây giờ ngươi được bổ nhiệm làm người đứng đầu của đội ngũ hộ vệ lần này, đồng thời thăng lên làm Úy hai sao. Hy vọng ngươi có thể dẫn dắt tiểu đội, hoàn thành nhiệm vụ hộ vệ lần này.”
Hùng Kim Lịch nói xong thì duỗi tay, một thuộc hạ đứng bên cạnh nhanh chóng tiến lên đưa huy hiệu sĩ quan vào trong tay ông ta. Hùng Kim Lịch dùng hai tay đưa huy hiệu cho Lam Tiểu Bố, hắn vội vàng nhận lấy, sau đó hành lễ nói: “Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Lam Tiểu Bố không ngờ tới, chỉ vì hắn tiến lên trước một bước mà có thể lấy được chức vị Úy hai sao.
Huy hiệu trong tay màu vàng, có hai ngôi sao, tên phía trên vừa mới được khắc lên: “Lam Tiểu Bố, Úy quân đoàn Trưng Tinh.”
Thật sự mà nói thì con đường thăng quan trong quân đoàn này quá thoải mái. Hắn còn chưa kịp cống hiến gì thì đã đi từ bảng trắng lên tới hai sao. Huy hiệu trên ngực đám người Khắc Nhĩ vẫn là bảng trắng, ngay cả một ngôi sao cũng không có.
Những người bên cạnh hâm mộ nhìn Lam Tiểu Bố, nếu biết trước đứng lên đầu tiên sẽ được thăng quan thì bọn họ đã đứng từ lâu rồi. Mọi người đều là Thiếu Úy, dựa vào cái gì ngươi lại lên được Úy trước một bước?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng không một ai dám có ý kiến khác. Dù sao Lam Tiểu Bố cũng có cái danh Úy khoác bên ngoài, chẳng những ở chỗ tốt nhất trong Tây Vân Hồ mà còn gϊếŧ chết tên ác nhân Luân Nạp tới từ tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp hai ngay ngày đầu tiên.
“Tân binh tham gia chiến tranh vũ trụ ngày mai tới doanh trại tập huấn báo danh, cho phép các ngươi mang theo phi thuyền của riêng mình tới để huấn luyện. Còn tân binh tham gia nhiệm vụ hộ tống mười ngày sau lên đường ở tòa tinh tế, không được phép mang theo phi thuyền, giải tán.” Sau khi Hùng Kim Lịch tuyên bố thời gian xong liền giải tán tân binh tại chỗ.
Còn để đám tân binh bọn họ hộ tống mấy thiên tài kia đi làm nhiệm vụ gì thì không thấy nói. Dù sao họ cũng chỉ là đội hộ vụ, nhiệm vụ của mấy tên thiên tài kia là gì không hề liên quan tới bọn họ.
“Úy Lam, chúng mừng!” Lam Tiểu Bố đã lên chức Úy, một đám Thiếu Úy và binh sĩ rối rít đi tới chúc mừng.
Lam Tiểu Bố ứng phó qua loa một lượt: “Các vị, đội ngũ hộ tống của chúng ta có tổng cộng trăm người, mười ngày sau sẽ phải tới tinh cầu Thiên La cách nơi này rất xa. Đoạn đường đó đối với chúng ta mà nói rất nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội lớn. Trong mười ngày nghỉ ngơi này, mọi người có thể vào trong thành phố của quân đoàn bổ sung thêm vật tư của riêng mình, mười ngày sau chúng ta sẽ tập trung ở tòa tinh tế, bây giờ giải tán.”
…
Dù là tân binh tham gia chiến tranh vũ trụ hay là nhận nhiệm vụ hộ tống thì chuyện đầu tiên phải làm là mua thật nhiều vật tư.
Binh lính trong quân đoàn Trưng Tinh rất ít khi ra ngoài mua đồ, trên cơ bản thì đều chỉ ở trong doanh trại mà tập luyện, trừ trường hợp chuẩn bị chiến tranh hoặc thiếu nguồn lực thì đại đa số trong quân đoàn đều có đủ, tiền đề là ngươi có đủ tiền.
Muốn mua đồ dĩ nhiên phải có tiền, khi trở lại biệt thự trong doanh trại, Lam Tiểu Bố lập tức tiến vào trong Côn Luân. Trong một góc của Côn Luân có chất một đống đồ màu tím, không cần nói cũng biết là tiền Tinh Không.
Lam Tiểu Bố cầm một tấm lên, tiền Tinh Không này có độ dầy giống như một tấm thẻ ngân hàng bình thường, nhưng chỉ to bằng một nửa của thẻ ngân hàng mà thôi. Lam Tiểu Bố dùng sức bóp thử một cái, lấy sức mạnh của hắn mà tờ tiền Tinh Không này chỉ xuất hiện một dấu vết lờ mờ mà thôi.
Nhìn kĩ thì bên trên tiền Tinh Không chỉ khắc một con số một, sau đó là một tấm bản đồ tinh không.
Không biết một tờ Tinh Không này đổi được bao nhiêu tiền vàng, nhưng mặc kệ là đổi được bao nhiêu thì Lam Tiểu Bố vẫn thu chúng vào trong nhẫn trữ vật.