- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Khí Vũ Trụ
- Chương 87: Tân binh đều là bia đỡ đạn
Khí Vũ Trụ
Chương 87: Tân binh đều là bia đỡ đạn
Trong khi mọi người đang trò chuyện trên trời dưới dất thì những tân binh khác đều lục tục bước vào đại điện nhận nhiệm vụ. Đại đa số tân binh khi nhìn thấy đám người Lam Tiểu Bố đều chủ động tỏ ý chào hỏi.
Ở những nơi như này có thực lực mới có tất cả. Thực lực của Lam Tiểu Bố thế nào bọn họ không biết, nhưng chỉ một thủ hạ tân binh của Lam Tiểu Bố đã có thể gϊếŧ chết Luân Nạp trong nháy mắt thì Lam Tiểu Bố này có thể đơn giản hay sao?
Do càng ngày càng có nhiều người tới nên Lam Tiểu Bố không tiếp tục hỏi nữa, mà cùng mọi người thảo luận xem nhiệm vụ tân binh đầu tiên là gì.
Chờ khoảng nửa tiếng thì có một sĩ quan hơn bốn mươi tuổi đi tới.
Ánh mắt của Lam Tiểu Bố quét qua huy chương trên ngực của sĩ quan kia, là bốn ngôi sao màu xanh, tên đề trên đó là Hùng Kim Lịch.
Trong lòng thầm nghĩ, giỏi thật, là một Đại Hầu* bốn sao. Trong quân đoàn Trưng Tinh cũng coi như có chút địa vị.
(*Đại Hầu: Một chức vị đứng thứ hai trong ngũ tước.)
Hoàng Kim Lịch không nhanh không chậm đi tới trước mặt đám tân binh, ông ta chưa nói thì đám tân binh đã tự giác đứng thành một đội ngũ ngay ngắn, ít nhất thì nhìn bề ngoài cũng coi như đã chỉnh tề.
Hoàng Kim Lịch gật đầu, nói: “Hoan nghênh các tân binh gia nhập quân đoàn Trưng Tinh, đồng thời cũng chúc mừng các ngươi có thể trở thành một thành viên của quân đoàn. Trước khi phân phát nhiệm vụ của tân binh, ta sẽ đưa cho mọi người một thẻ bài nhiệm vụ trước.”
Mỗi một tân binh đều được nhận một thẻ bài nhiệm vụ, Lam Tiểu Bố cũng nhận được thẻ bài thuộc về mình. Thẻ bài của hắn màu trắng, trên đó viết tích phân nhiệm vụ là số không.
Chờ phát thẻ nhiệm vụ xong Hùng Kim Lịch mới nói: “Lần này quân đoàn Trưng Tinh đã hạ thấp điều kiện trưng binh, nhưng sau khi xem xét tình huống trưng binh cấp trên cảm thấy kết quả không quá tốt. Lần này trưng binh khoảng năm nghìn người, nhưng trên thực tế chỉ tuyển chọn được hai nghìn ba trăm người. Bởi vì tân binh ít nên nhiệm vụ của các ngươi sẽ nặng hơn. Tiếp đó, ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ của lần này.”
Hơn hai nghìn tân binh yên tĩnh không phát ra tiếng động, mỗi người đều cố gắng nín thở để nghe cho rõ lời của Hùng Kim Lịch. Tất cả mọi người đều biết bọn họ có thể còn sống hay không, tương lai có thể trôi qua tốt hơn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào nhiệm vụ của tân binh.
Dưới tình huống như này, những chuyện đi chịu chết đều giao cho tân binh đi làm, đây chính là truyền thống của quân đoàn Trưng Tinh.
Giọng Hùng Kim Lịch có phần ngưng trọng: “Ta tin rằng mọi người đều đã biết, Khiết chính là vật tư chiến lược của chúng ta, cũng là thứ giúp một tinh cầu nâng trình độ khoa học kỹ thuật. Tinh cầu Chân Nặc không phải là một tinh cầu tạo ra Khiết, vì thế Khiết mà tinh cầu Chân Nặc có được đều được lấy từ vũ trụ.”
Nghe thấy là Khiết, Lam Tiểu Bố lập tức tập trung hơn. Vốn dĩ khi hắn biết chỗ mình có Tử kim thì định dùng để mua một ít Khiết. Nhưng giờ nghe thấy lời của Hùng Kim Lịch, Lam Tiểu Bố liền biết suy nghĩ mua Khiết ngây thơ thế nào. Nếu đây là vật tư chiến lược của tinh cầu Chân Nặc thì một Thiếu Úy nho nhỏ như hắn đừng mơ tới chuyện đυ.ng tới. Nhỡ tạo ra chuyện không ổn còn sẽ khiến người khác nghi ngờ động cơ mua Khiết của hắn nữa.
“Ba năm trước, có một vì sao rơi xuống tinh hệ Bách Ma, vị trí mà ngôi sao này rơi xuống nằm giữa tinh cầu Chân Nặc và tinh cầu Cự Lộc. Do ngôi sao này chứa một số lượng khiết rất phong phú nên tinh cầu Cự Lộc muốn độc chiếm ngôi sao đó, nhưng tinh cầu Chân Nặc chúng ta tuyệt đối không có phép…”
Hùng Kim Lịch vừa nói tới đây thì những tân binh đứng bên dưới đã biết chuyện gì xảy ra, họ muốn khai chiến, hơn nữa còn là khai chiến với một tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp hai.
Mặc dù biết rõ làm một tinh binh nhất định phải trải qua chiến tranh, nhưng nghĩ tới việc phải chiến đấu với một tinh cầu có cùng nền văn minh khoa học cấp hay khiến rất nhiều người sợ tới phát run.
Mỗi người trong số họ đều biết, sau lần khai chiến này, số lượng tân binh tử vong tuyệt đối không chỉ một nửa, có lẽ phát tới tám phần mười tân binh đều mang mạng nhỏ bỏ lại thời không.
Không ai nói chuyện, không khí yên lặng tới kì dị.
Lam Tiểu Bố cảm thán trong lòng, đây thực sự là tình tiết đi chịu chết mà. Mặc kệ quân đoàn Chân Nặc thắng hay thua thì đám tân binh bọn họ đều là bia đỡ đạn. Đánh trận trong thời không này, chỉ cần phi thuyền bị đánh trúng thì họ chỉ còn một con đường chết. Mọi người đều là người phàm, ở trên phi thuyền thì chỉ dựa vào không khí trng phi thuyền mà sống, một khi phi thuyền bị đánh trúng thì sẽ không còn đủ điều kiện để sinh tồn ở trong thời không này nữa, dù có chạy thoát thân được cũng không thể sống được.
Đột nhiên hắn biết tại sao quân đoàn Trưng Tinh lại muốn thu những tân binh tới từ các tinh cầu khác rồi, những tân binh này có thể tới qua không gian thì dĩ nhiên đều mang theo phi thuyền của riêng minh. Quân đoàn Trưng Tinh để những tân binh mang theo phi thuyền riêng của mình làm bia đỡ đạn, thậm chí ngay cả phi thuyền cũng không cần phải cung cấp, có thể thấy tính toán của đám người bên trên vang dội biết bao nhiêu.
Lam Tiểu Bố không muốn tham gia vào cuộc chiến đấu với cơ hội sinh tồn mong manh như vậy, mặc dù Côn Luân của hắn là phi thuyền tới từ nền văn minh cấp năm, nhưng cao cấp thế nào thì vẫn cần phải có nhiên liệu. Không có Khiết thì sau khi vào chiến trường ngay cả công kích hắn cũng không thể làm được. Hơn nữa hắn cũng cực ghét chuyện phải cầm tính mạng và tài sản của mình đi liều mạng cho người khác.
Hùng Kim Lịch nói tiếp: “Lần chiến đấu trong thời không này vô cùng quan trọng, vì thế phần thưởng vô cùng ưu đãi. Những binh sĩ quay về, bất kì ai cũng đều có thể lựa chọn giải ngũ, sau khi giải ngũ ít nhất cũng có thể làm một quan chức bất kì ở địa phương. Nếu không muốn giải ngũ thì dựa theo công lao trên chiến trường thì đều được lên cấp thành Úy hai sao. Điểm tích phân nhiệm vụ cũng rất phong phú, các ngươi có thể sử dụng tùy tiện đổi lấy vật mà các ngươi cần ở bất cứ đâu.”
Đám người bên dưới vẫn yên tĩnh không một tiếng động, những người có thể đứng ở đây đều không phải đứa ngốc. Phần thưởng càng phong phú thì người còn sống lại càng ít. Loại hứa hẹn nói suông như này không đáng giá một đồng tiền. Chỉ là ai trong họ cũng biết nếu đã tới bước đường này rồi thì họ không còn con đường nào để phản kháng lại nữa.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Khí Vũ Trụ
- Chương 87: Tân binh đều là bia đỡ đạn