Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khí Vũ Trụ

Chương 81: Sợ ngươi không đến

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Rõ.” Hơn hai trăm người trả lời, lập tức tán đi lựa chọn binh sĩ thuộc về mình. Đối với những người vừa lên cấp Thiếu Úy của quân đoàn Trưng Tinh mà nói thì lựa chọn được binh sĩ tốt thì thực lực của tiểu đội sẽ mạnh hơn một phần.

Lam Tiểu Bố vẫn chưa quay lại thì một vị Thiếu Úy cường tráng đã đi tới trước người Tẩm Nguyệt, chỉ vào Tẩm Nguyệt rồi nói: “Ngươi, đi theo ta, sau này sẽ là một thành viên trong tiểu đội của ta.”

Hiển nhiên là hắn ta đã nhìn trúng Tẩm Nguyệt từ trước vì thế mới đi tới trước mặt Tẩm Nguyệt chọn người đầu tiên.

“A…” Mặc Tẩm Nguyệt biến sắc, ngay cả A Nhứ đứng bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.

Binh sĩ được Thiếu Úy chọn phải phục tùng vô điều kiện, nếu không có thể sẽ bị gϊếŧ ngay tại chỗ, trừ khi vị Thiếu Úy đó đổi ý. Hơn nữa qua cái nhìn dâʍ ɖu͙© của vị Thiếu Úy này, chỉ sợ hắn ta chọn Tẩm Nguyệt không đơn giản chỉ là chọn một binh lính dưới trướng, chỉ sợ hắn còn muốn có một người đàn bà làm ấm giường nữa.

“Cô ấy sẽ không đi cùng ngươi, cô ấy đã là binh sĩ dưới quyền của ta rồi.” Một giọng nói đột ngột cắt đứt lời của tên Thiếu Úy kia: “Tẩm Nguyệt, A Nhứ, Khắc Nhĩ, mau đứng sau lưng của ta. Sau này chúng ta là đội Duy Hòa mạnh nhất vũ trụ, dĩ nhiên, chúng ta sẽ bắt đầu đi từ tiểu đội lên trước.”

Binh lính mà Thiếu Úy chọn trúng không thể phản kháng, cũng không được nói không. Nhưng nếu là hai Thiếu Úy cũng tranh đoạt một binh sĩ thì địa vị của hai bên lại bình đẳng nhau.

“Tiểu Bố, ngươi đang chọn những binh sĩ ở tinh cầu Lam Á để dùng sao?” Khắc Nhĩ mừng rỡ không thôi, là người đầu tiên vọt tới bên cạnh Lam Tiểu Bố.

Lúc này Tẩm Nguyệt và A Nhứ mới phản ứng kịp, cũng nhanh chân chạy tới bên người Lam Tiểu Bố.

“Ngươi có ý gì?” Bộ mặt tên Thiếu Úy cường tráng kia đỏ bừng vì giận, tròng mắt cũng sung nhiệt lên.

Hắn ta đã chọn trúng người trước, cuối cùng lại bị trình giảo kim cướp người.

Nếu để cho Lam Tiểu Bố cướp đoạt thành công thì hắn ta làm gì còn tôn nghiêm của Thiếu Úy để nói nữa?

Lam Tiểu Bố cười một tiếng, nói: “Ý của ta đã thể hiện rõ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm lính dưới quyền của ta à? Chỉ là ta thấy ngươi đầu óc đơn giản, dáng dấp lại xấu xí như này nên không muốn thu ngươi đâu.”

“Tự tìm được chết….” Tên Thiếu Úy cường tráng bước dài lên phía trước, một quả đấm to như bao cát vung tới.

“Luân Nạp đại ca, bây giờ không thể động thủ được, chúng ta chọn binh sĩ trước lại nói.” Một tên có vóc người thấp bé, cũng là cấp Thiếu Úy tiến lên kéo tên cường tráng kia lại.

Luân Nạp lập tức tỉnh táo, lạnh lùng nhìn lướt qua Lam Tiểu Bố: “Thằng ranh, cướp được người của ta thì phải có phúc mà hưởng, đừng quên, ta là Luân Nạp, ta sẽ tới tìm ngươi tiếp.”

Khắc Nhĩ cười ha hả đáp: “Sợ ngươi à, có giỏi thì cứ tới.”

Khắc Nhĩ đã từng ở trong quân đội rất nhiều năm, so với ai hắn ta đều biết rất rõ càng nhát gan thì càng chết nhanh hơn. Trong quân đội, chỉ có quả đấm mạnh mới không sợ gây chuyện, đồng thời càng có nhiều cơ hội sống hơn.

“Hy vọng tới lúc đó ngươi cũng nói không sợ như này.” Luân Nạp nhìn lướt qua Khắc Nhĩ.

Lam Tiểu Bố mỉm cười nói: “Đừng đi chứ, ta sợ thật.”

Khi mọi người đang ngẩn ra thì Lam Tiểu Bố lại nói tiếp: “Ta sợ ngươi không đến.”

“Ha ha…” Đám người ăn dưa bên cạnh lập tức cười lớn, tất cả mọi người đều biết rõ, chờ khi mọi người ổn định lại thì Lam Tiểu Bố và Luân Nạp sẽ có một trong hai người phải chết.

“Tiểu Bố… Không, Thiếu Úy à, ngươi còn phải đi chọn thêm bảy người nữa đấy, chờ tới khi tên chết dẫm kia tới thì chúng ta cũng không thể sợ hắn ta được.” Khắc Nhĩ thấy Luân Nạp đã rời đi liền vội vã đề nghị.

“Đúng, chúng ta phải đi tìm thêm bảy người nữa. Ta là người bắn cung, tốt nhất tìm thêm hai người bắn cung tiễn nữa kết hợp với ta, sau đó…”

A Nhứ vẫn đang lải nhải đề nghị thì Tẩm Nguyệt đã cắt đứt lời của cô ta: “A Nhứ, đề cho Thiếu Úy tự làm chủ đi, dù Thiếu Úy có làm gì thì chúng ta đều toàn lực ủng hộ.”

Xuất thân của Tẩm Nguyệt là vương tộc, trong lòng thực sự rất hiểu rõ việc đấu tranh quyền lực. Nếu như không phải là kế hoạch tốt thì người nắm quyền không thích nhất là bị thủ hạ chỉ tay năm ngón. Lam Tiểu Bố là một Thiếu Úy, cũng là một sĩ quan.

Nói xong, Tẩm Nguyệt chủ động cúi người hành lễ với Lam Tiểu Bố: “Cảm ơn vừa rồi Thiếu Úy đã cứu giúp.”

Nếu không phải vừa rồi có Lam Tiểu Bố cướp người từ trong tay Luân Nạp thì chỉ sợ cô sẽ lưu lạc tới độ trở thành công cụ tiết dục của Luân Nạp. Một khi bị Luân Nạp nhận vào trong tiểu đội thì ngay cả năng lực trốn ra cô cũng không có.

Lam Tiểu Bố gật đầu, đi vào trong đám người. Tuy nhiên hắn rất nhanh phát hiện ra, mỗi khi mình muốn chọn người nào thì người đó liền vội vàng cúi đầu xuống.

Dĩ nhiên Lam Tiểu Bố biết đã có chuyện gì xảy ra, hiển nhiên là mấy người này không muốn trở thành binh lính của hắn. Hắn vừa tới nơi này, ngoài đắc tội với Luân Nạp ra thì chưa từng lộ ra vẻ kém cỏi bao giờ. Có thể thấy những người này không muốn trở thành binh lính của hắn là do Luân Nạp uy hϊếp, có thể đoán được tên Luân Nạp này không hề đơn giản.

Dù thế nhưng Lam Tiểu Bố vẫn đi tới trước mặt hai binh lính. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã nhìn thấy biểu tình sợ hãi của hai tên này.

Lam Tiểu Bố thở dài, kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân*. Nếu hai người này đã không muốn làm binh lính của mình, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt làm binh lính của mình.

(*Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân: Cái gì mình không thích thì đừng làm cho người khác, hay nói khác hơn, mình muốn gì thì cho người khác cái đó. Nhân là yêu người, yêu người khác như yêu…bản thân mình.)

Nghĩ tới đây hắn liền lười tuyển thêm người, quay trở về trong đội ngũ của mình. Bốn người thì bốn người, hắn tới chỗ này cũng không phải vì thực sự muốn trở thành lính của quân đoàn Trưng Tinh.

“Thiếu Úy Lam, xin hỏi ta có thể gia nhập đội ngũ của ngài không?” Một giọng nói có phần khϊếp đảm vang lên, Lam Tiểu Bố nhìn thấy người tới là một thanh niên cực kì gầy yếu.

Tuy nhiên Lam Tiểu Bố biết thừa người có thể đứng ở nơi này, cho dù là gầy yếu thế nào đi chăng nữa thì cũng không đơn giản. Ít nhất một đấm của người đó cũng vượt qua hai trăm cân.
« Chương TrướcChương Tiếp »