Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khí Vũ Trụ

Chương 77: Nỗi lo của Lam Tiểu Bố

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lam Tiểu Bố bật cười, nói: “Chúc mừng chúc mừng, nhưng mà ta cũng thông qua rồi.”

“A, ta đã nói mà, sao ngươi có thể không qua được?” Khắc Nhĩ a một tiếng, sau đó mừng rỡ nói.

Lam Tiểu Bố có hơi câm nín, hắn nói mình không qua lúc nào chứ? Tất cả đều do ngươi tự suy diễn được hay không.

“Vậy thì tốt quá.” Bốn người chúng ta đều tới từ tinh cầu Lam Á, sau này bốn người sẽ vào một tiểu đội, cũng tiện để chăm sóc đôi bên.

“Đúng đúng, cho dù bị phân tới một đội không ai quen biết thì chúng ta vẫn có thể liên thủ. Chỉ sợ khi các đội tới chọn người thì không có ai muốn bốn người chúng ta cả.” Khắc Nhĩ lập tức nói.

Tẩm Nguyệt nghe thấy Lam Tiểu Bố đã thông qua khảo hạch liền cảm thấy vui vẻ, nói theo: “Hai người chúng ta đã có phi thuyền rồi, hai người thì sao?”

Khắc Nhĩ vỗ ngực nói: “Ban đầu ta chính là một sĩ quan thuyền chiến đó, sao có thể không có phi thuyền được? Tiểu Bố cũng giống thế…”

Trong nhất thời, Khắc Nhĩ không thể nhớ ra được quân đoàn của Lam Tiểu Bố, nói tới đây liền nhìn về phía Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố không thể làm gì khác hơn đành nói: “Quân đoàn Duy Hòa.”

“Đúng thế, Lam Tiểu Bố là sĩ quan cao cấp trong quân đoàn Duy Hòa, nên cũng có phi thuyền.” Khắc Nhĩ đắc ý nói.

Tẩm Nguyệt vui vẻ nói: “Nếu đã như vậy thì nửa tháng sau chúng ta cùng tới quân đoàn Trưng Tinh hội họp được không?”

Nhìn Tẩm Nguyệt và A Nhứ rời đi, Khắc Nhĩ không nhịn được nói: “Tiểu Bố, ngươi nghĩ xem tại sao hai người kia cứ nhất quyết phải chờ hai người chúng ta thế, hơn nữa còn muốn vào chung một tiểu đội nữa? Có phải họ vừa ý chúng ta hay không…. A, hay là hai người họ có ý kiến gì với phi thuyền của chúng ta?”

“Có lẽ là do chúng ta đều tới từ tinh cầu Lam Á cả.” Lam Tiểu Bố lại không cho rằng đối phương muốn phi thuyền của họ, phi thuyền ở thời đại này không phải vậy hi hữu gì, nhìn bên ngoài chỗ nào cũng thấy đủ loại phi thuyền là biết. Chỉ có Khắc Nhĩ coi phi thuyền là mạng mới nghĩ như vậy, còn chuyện hai người kia vừa ý phi thuyền của họ hay không thì mặc kệ thôi.

“Tiểu Bố, chúng ta ở nơi này qua loa hết mười lăm ngày hay là đi tìm một chỗ ở trước?” Khắc Nhĩ hỏi.

Sau khi thi đậu vào quân đoàn Trưng Tinh thì cho hắn ta ngủ ngoài trời mấy ngày cũng không sao. Huống hồ nơi này là quân đoàn Trưng Tinh rồi, chỉ cần ngươi là binh lính dự bị thì có thể tùy tiện ăn ở thoải mái.

Lam Tiểu Bố không muốn ở lại chỗ này, liền hỏi: “Khắc Nhĩ, ngươi có tiền hay không? Có tiền thì chúng ta đi tìm một nơi ở tạm đi, người ở đây nhiều quá, không thích hợp để nghỉ ngơi. Tốt nhất là tìm một nơi trống trải, nhưng vậy mới không gặp ai làm phiền.”

“Đúng đúng, ta hiểu, ta hiểu mà.” Khắc Nhĩ lập tức nhớ tới chỗ đặc biệt của Lam Tiểu Bố, người có thể gian lận giúp hắn ta qua được vòng một nhất định chính là thần. Lam Tiểu Bố có loại thủ đoạn như thế này dĩ nhiên là phải chú ý một chút rồi.

“Ngươi có tiền hay không?” Lam Tiểu Bố thấy Khắc Nhĩ chỉ luôn mồm nói hiểu, mấu chốt là người này hiểu gì không quan trọng, quan trọng là phải có tiền. Không có tiền thì họ vẫn phải ở lại nơi này.

“Ha ha, tiền đương nhiên là ta có rồi. Khi vào trong phi thuyền, hai rương vàng ta đều đưa ngươi hết. Còn chỗ ở thì ở trên tinh cầu Chân Nặc nhiều lắm, chúng ta tùy tiện tìm một nơi là được. Hơn nữa bây giờ chúng ta đã là binh lính dự bị của quân đoàn Trưng Tinh rồi, đã có đủ tư cách để tự mua nhà riêng.” Khắc Nhĩ cười ha ha, tâm tình cực kì vui sướиɠ.

….

Đúng như Khắc Nhĩ nói, hắn ta thực sự rất có tiền. Bên trong phi thuyền của hắn ta có ít nhất bảy tám rương vàng, bạc trắng thì lại chẳng có bao nhiêu.

Tinh cầu Chân Nặc đất rộng vật chiều, cả tinh cầu còn lớn hơn Địa cầu một chút, mà vùng biển chỉ chiếm có ba mươi phần trăm. Một lục địa khổng lồ như vậy mà dân số lại không tới ba tỉ dân, rất nhiều nơi đều là vô chủ.

Tuy nhiên Lam Tiểu Bố không muốn tìm một nơi vô chủ để ở, mà chỉ là một nơi thưa thớt dân mà thôi.

Hắn và Khắc Nhĩ rất nhanh đã tìm thấy một thị trấn nhỏ, tên gọi là Lư Phổ.

Phòng trống ở Lư Phổ còn rất nhiều, nhưng người lại chẳng có bao nhiêu. Sau khi nghe ngóng một hồi mới biết, ban đầu Lư Phủ có một vị tướng quân, vị tướng quân này đã thu nhận rất nhiều binh lính trẻ ở Lư Phủ. Tuy nhiên đây cũng chẳng phải là chuyện tốt, sau này có người ở tinh cầu khác xâm phạm thì khi tướng quân và binh đoàn của hắn tham gia tác chiến đã toàn diệt trên vũ trụ.

Về sau thị trấn Lư Phổ này dần dần tiêu điều không có sinh khí, một số đàn bà mất chồng lục tục rời khỏi Lư Phổ khiến Lư Phổ còn rất nhiều nhà trống không.

Lam Tiểu Bố và Khắc Nhĩ chọn hai ngôi nhà nằm ở giáp ranh giới của thị trấn, ở nơi này nhà nào nhà nấy diện tích rộng lớn, hơn nữa trong sân còn có một bãi đất trống rộng nữa. Những bãi đất trống này vốn để đậu các phi hành khí, đậu Côn Luân ở đây cũng không chiếm quá nhiều diện tích.

Mua nhà xong, trước tiên Lam Tiểu Bố ra ngoài tự mua cho bản thân mười mấy bộ quần áo và mười mấy đôi giày.

Sau đó về nhà thu dọn qua loa một hồi thì Khắc Nhĩ tới.

“Tiểu Bố… Ô, ngươi vừa mới ra ngoài mua một con chó sao?” Khắc Nhĩ vừa vào đã nhìn thấy Cổ Đạo.

“Nó không phải chó, tên là Cổ Đạo, sau này ngươi cũng có thể gọi nó là Cổ Đạo.” Lam Tiểu Bố giải thích.

Cổ Đạo nghe thấy Khắc Nhĩ gọi nó là chó liền gầm nhẹ, dường như muốn nói ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó cả.

Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Cổ Đạo, Khắc Nhĩ bật cười ha hả: “Hóa ra là một con sói con.”

Tuy nhiên rất nhanh hắn đã nhớ ra mục đích mà mình tới, vội nói: “Tiểu Bố, trước đó ngươi đã dùng cách gì để nhắc ta đáp án thế, ngay cả nhân viên chấm thi cũng không phát hiện?” Chuyện này đã bứt dứt trong lòng hắn ta đã lâu, không hỏi thì sẽ bị kiềm chế tới phát hoảng.

“Ở trong một buổi đấu giá, ta vốn định mua một cái máy dẫn đường trong tinh không thì phát hiện bên trong máy dẫn đường có một bộ phận phát sóng não của nền văn minh năm sao. Lúc đó ta đã dùng thứ đó để phát tin tức cho ngươi.” Lam Tiểu Bố hơi dừng một lát rồi nhắm mắt nói bừa.
« Chương TrướcChương Tiếp »