“Tuy nhiên ta kiến nghị ngươi không nên làm một dân chúng bình thường, thà rằng ngươi lưu lạc bên ngoài vũ trụ còn hơn là cảm thấy hèn mọn vì được sống.” Khắc Nhĩ lại tiếp tục nhập vai làm một thanh niên nhiều chuyện, từ khi đi cùng Lam Tiểu Bố tới giờ, hắn ta há miệng chưa từng dừng lại lần nào.
Lam Tiểu Bố đi cùng Khắc Nhĩ hơn bốn mươi lăm phút mới đi tới một tòa kiến trúc to lớn hình tròn.
Bên ngoài kiến trúc hình tròn đó có dựng một cái bảng hiệu: Phòng trưng binh tinh cầu Chân Nặc.
Khắc Nhĩ hạ giọng nói bên tai Lam Tiểu Bố: ‘Lúc nữa vào chúng ta sẽ tìm cái gì đó để ăn trước, sau đó đi tìm hiểu xem điều kiện trưng binh là gì. Nhớ lấy, chúng ta phải chọn quân đoàn Trưng Tinh, chỉ có gia nhập quân đoàn Trưng Tinh thì mới có tự do. Dĩ nhiên nếu như không vào được quân đoàn Trưng Tinh thì chúng ta cũng có thể qua chỗ quân đoàn khác nhìn thử một chút.”
“Được.” Lam Tiểu Bố không biết tí gì về quy củ ở nơi này, chỉ đành đi theo sau lưng Khắc Nhĩ.
Hai người bước vào cửa, đại sảnh là một căn phòng rất rộng lớn. Đại sảnh rất lớn, ở giữa còn có một cái cột to đùng. Ngẫm nghĩ một chút, tòa nhà này ít nhất cũng phải cao bốn năm mươi mét, Lam Tiểu Bố thầm so nơi này với địa cầu, trình độ kiến trúc của nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp hai quả nhiên lợi hại.
Mặc dù đại sảnh không nhỏ nhưng nhưng người bên trong lại rất nhiều. Có vài người mặc quần áo lộng lẫy trên người, nhưng người phong trần mệt mỏi giống như bọn họ càng nhiều hơn. Tuy nhiên người chân trần, quần áo lam lũ giống như Lam Tiểu Bố thì lại không có bao nhiêu.
“Những người này đều là người của tinh cầu Lam Á giống chúng ta sao?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ hỏi.
Nếu có nhiều người của tinh cầu Lam Á trốn ra được như vậy thì phi thuyền đậu ở bãi chắc không ít?
Khắc Nhĩ nhỏ giọng nói: “Chỉ có một số ít là người của tinh cầu Lam Á thôi, một bộ phận khác là người của các tinh cầu cấp thấp hơn. Có một số là trốn ra được, một số thì giống như chúng ta, đều là binh sĩ bại trận bị bắt làm nô dịch trong tinh cầu. Một bộ phận khác là dân bản địa của tinh cầu Chân Nặc.”
“Dân địa phương trên tinh cầu Chân Nặc cũng có người tới tham gia trưng binh sao?” Lam Tiểu Bố khó hiểu hỏi.
Khắc Nhĩ cười hắc hắc nói: “Dĩ nhiên rồi, những binh sĩ ở nơi này trên cơ bản đều phải tham gia chiến tranh giữa các tinh cầu. Nhưng chiến tranh này khác với chiến tranh giữa các đế quốc, đế quốc chỉ trưng binh ở trong nước. Còn nơi như này thì không những có thể thu nhận tất cả binh sĩ trong tinh cầu mà còn có thể thu nhận những binh sĩ tới từ các tinh cầu khác, giống như chúng ta vậy.”
“Vậy một khi bị một tinh cầu khác xâm chiếm thì sao? Mỗi quốc gia đều sẽ xuất binh ứng chiến chung sao?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Thật ra hắn đã hiểu một chút rồi, tinh cầu Chân Nặc không khác Trái Đất nhiều lắm, có rất nhiều quốc gia. Mỗi một quốc gia đều có lực lượng quân đội riêng, và giữa những quốc gia đó đều có chiến tranh.
Khắc Nhĩ giải thích: “Tinh cầu Chân Nặc có một đế quốc là Hàn Lam, còn những quốc gia khác đều thuộc quản lí của đế quốc Hàn Lam trên danh nghĩa cả. Mỗi khi có tinh cầu khác xâm phạm, đế quốc Hàn Lam sẽ cho người tới trợ giúp, chỉ cần là quốc gia có trên tinh cầu Chân Nặc thì đều phải đưa ra toàn bộ lực lượng để chống cự.”
Lam Tiểu Bố không hỏi chuyện nếu không giúp sẽ thế nào, nếu đã có quy định chung như thế thì có lẽ quốc gia nào cũng đều dốc sức ứng phó. Mà quốc gia không ra sức giúp đỡ hình như không hề tồn tại.
“Ta nhìn thấy nơi trưng binh của quân đoàn Trưng Tinh rồi, chúng ta mau ăn chút gì đó trước đi, ăn xong thì tới đó xem thử một chút…” Khắc Nhĩ nói tới đây, hình như nhớ ra được cái gì đó liền xoay người nhìn Lam Tiểu Bố một cách nghi ngờ: “Tiểu Bố, sao ngươi lại không biết những kiến thức thông thường như này?”
Lam Tiểu Bố cười trừ hai tiếng: “Ta mới tham gia quân đoàn Duy Hòa không lâu thì tinh cầu Phi Phác kia đã đổ bộ vào tinh cầu Lam Á của chúng ta, vì thế có rất nhiều chuyện ta không biết rõ.”
“Ồ….” Khắc Nhĩ ồ một tiếng, cũng không nghĩ quá sâu xa, hoặc có lẽ mùi cơm thơm phức ở phòng ăn có sức quan trọng hơn đối với hắn ta.
Tất cả những người tới nơi này đều có thể nghỉ ngơi một hồi rồi ăn một bữa cơm miễn phí. Lam Tiểu Bố và Khắc Nhĩ lưu lại dấu vân tay ở bảng cảm ứng, sau đó hai người mỗi người được nhận một cái đĩa đựng đồ ăn.
Giống như cơm tự chọn vậy, thức ăn đều tự gắp tự ăn.
Không thấy cơm, món chính là thứ nhìn giống hệt như đồ làm bằng bột mì vậy. Nhưng thức ăn lại rất phong phú.
Đủ loại rau cải và các loại thịt.
Mặc dù vẫn có thuốc nguyên tố sinh cơ để bảo đảm chức năng trong cơ thể, nhưng có thể ăn một miếng cơm nóng thì vẫn cảm thấy chắc dạ nhất.
Ăn xong một bữa cơm, Khắc Nhĩ thỏa mãn thở dài một hơi: “Haiz, nếu có thể gia nhập vào quân đoàn Trưng Tinh thì hay biết mấy, bữa cơm trong truyền thuyết của quân đoàn Trưng Tinh mới thực sự tốt, so với mấy món ăn ở nơi này thì tốt hơn gấp mấy lần. Chỗ ở cũng tốt nữa, mỗi một người đều có một trang viện sang trọng riêng…”
Còn Lam Tiểu Bố chỉ cảm thấy cũng chỉ có vậy, trình độ văn minh khoa học kỹ thuật của nơi này vượt qua Trái Đất mấy bậc liền, nhưng khẩu vị thức ăn thực sự rất bình thường. Còn chuyện mà Khắc Nhĩ nói mỗi một người trong quân đoàn Trưng Tinh đều được ở trong trang viện sang trọng riêng khiến Lam Tiểu Bố cảm thấy rất buồn cười, đứa nhỏ này bây giờ vẫn còn nói mớ cơ à. Sau khi đầu quân nhất định sẽ phải ở bên trong kí túc xá tập thể của binh lính, còn trang viện sang trọng á? Đó là nơi ở của tướng quân mới đúng.
“Tên nhà quê kia, cơm nước bên trong quân đoàn Trưng Tinh sao có thể chỉ hơn đồ ăn nơi này mấy lần được? Hai nơi căn bản không cùng một cấp bậc, không thể so sánh, được không. Tuy nhiên ta có một lời khuyên chân thành dành cho hai người các ngươi, đừng có tới quân đoàn Trưng Tinh làm gì cho phí thời gian. Lấy dáng vẻ này của các ngươi mà muốn gia nhập quân đoàn Trưng Tinh thì không có nhiều khả năng đâu.” Bên cạnh vang lên giọng nói khàn khàn.