Lam Tiểu Bố rất hài lòng, loại công việc không làm việc chỉ lấy tiền này hắn thích nhất, nhiều khi hắn thậm chí không cần đi bệnh viện. Khuyết điểm duy nhất đó là, mỗi ngày hắn cần phải cùng với Quý Chính nghiên cứu Lam cơ môi bốn giờ. Bất quá chuyện này với hắn mà nói, đã rất khá rồi.
Trừ bồi Quý Chính bốn giờ, cơ hồ tất cả thời gian Lam Tiểu Bố đều dùng tu luyện. Vẻn vẹn một tháng, Lam Tiểu Bố liền có thể cảm nhận rõ ràng được nội khí trong người mình giống như dòng sông nhỏ trôi, thậm chí thời điểm cổ động nội khí, có thanh âm nội khí lưu chuyển.
Dù còn chưa bắt đầu tu luyện chiêu thức, nhưng giờ phút này Lam Tiểu Bố đã có thể một quyền nhẹ đánh nát một khối đá xanh to bằng cái thớt.
Quý Chính cũng rất hài lòng, hắn phát hiện tất cả vấn đề của mình, đều có thể đạt được giải quyết khi làm việc cùng Lam Tiểu Bố. Có lúc không chỉ là vấn đề về Lam cơ môi, liền xem như vấn đề y học khác, Lam Tiểu Bố cũng có thể giúp hắn giải quyết.
Hắn càng phát giác ra Lam Tiểu Bố nói đều là thật, tài nghệ y thuật của Lam Tiểu Bố không thấp hơn đại đa số bác sĩ. Bởi vì Lam Tiểu Bố là do hắn cho đến nơi này thực tập, nên hắn không dám để cho Lam Tiểu Bố lâm sàng xem bệnh, bằng không mà nói hắn tin tưởng Lam Tiểu Bố sẽ làm rất tốt.
Có thể nói nếu có một giáo sư biết loại năng lực này của Lam Tiểu Bố, đừng bảo là 11,000 tệ tháng, liền xem như 100. 000 tệ một tháng, cũng có người tranh nhau mời Lam Tiểu Bố làm trợ thủ.
Chính là bởi vì Lam Tiểu Bố lợi hại, nên đối với việc Lam Tiểu Bố muốn tới thì tới muốn đi thì đi Quý Chính căn bản cũng không để ý. Ngắn ngủi thời gian nửa tháng, hắn không những rõ ràng nhận biết về các vấn đề di chứng của Lam cơ môi kháng sinh, còn có số liệu chính xác để làm tham khảo.
Quý Chính tính toán, hắn quyết định cuối tháng phát biểu luận văn tế bào có hại liên quan tới Lam cơ môi. Bản này luận văn không thể bỏ qua công lao của Lam Tiểu Bố, hắn dự định cũng cho Lam Tiểu Bố kí tên.
Ở trong khoa cấp cứu, Lam Tiểu Bố ngoại trừ trợ giúp Quý Chính, căn bản cũng không trêu chọc bất cứ chuyện gì, càng là chưa bao giờ khám bệnh ở khoa cấp cứu.
Không phải Lam Tiểu Bố khám không tốt, cũng không phải Lam Tiểu Bố lo lắng cho mình không có tư cách làm nghề y, mà là bởi vì sinh sinh tử tử hắn đã nhìn thật sự nhiều lắm rồi. Đối với Lam Tiểu Bố mà nói, trọng yếu nhất chính là đĩa bay trong chỗ sâu Côn Lôn sơn kia. Cho nên Lam Tiểu Bố trừ tu luyện ra, chính là tự học tri thức các loại vật lý điện tử tương quan.
. . .
Gian phòng 811 khách sạn Khê Nguyệt ở Tân An, một vị nam tử trung niên sắc mặt cực kỳ âm trầm ngồi trước bàn. Hắn bị lừa, lại bị một tên tiểu tử tựa hồ vẫn chưa ra khỏi sân trường lừa.
Thành Kiến Kiệt hắn xuất đạo từ trước đến nay, người nào hắn chưa gặp qua? Gặp qua có nhiều việc không kể xiết, lại thua ở trong tay một tiểu mao đầu. Hắn khẳng định học sinh tự xưng Thương Vĩ kia, lúc trước thời điểm nói chuyện cùng hắn, ánh mắt và động tác không có nửa điểm nói dối, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại nói dối.
Sau khi hắn đến Tân An, chuyện đầu tiên chính là tìm kiếm Thương Vĩ. Lấy năng lượng của hắn, đừng bảo là một học sinh tốt nghiệp đại học Tân An, liền xem như một con kiến đến Tân An, hắn cũng có biện pháp tìm ra con kiến này. Trên thực tế là, Tân An gần đây cũng không có ai là sinh viên Thương Vĩ. Thương Vĩ ngược lại là có mấy người, nhưng không ai là người hắn muốn tìm.
Không cần suy nghĩ, có thể khẳng định tiểu tử kia nói thân phận học đại học Khoa Học Tự Nhiên Tân Thành cũng là giả.
Thành Kiến Kiệt cau mày, thời điểm hắn đang nghĩ bước kế tiếp đi tìm như thế nào, điện thoại của hắn vang lên.
Điện thoại kết nối, một giọng nữ thanh thúy truyền đến, "Thành ca, tìm được, ở đại học Khoa Học Tự Nhiên Tân Thành có một đồng học gọi là Thương Vĩ, là học sinh năm 4 vật lý điện tử. ."
"Cái gì? Thương Vĩ thật sự ở Tân thành STEM?" Thành Kiến Kiệt kinh ngạc lên tiếng, hắn lại một lần nữa phán đoán sai lầm. Trước đó hắn không có tới Tân An tìm người, lập tức liền phán đoán Lam Tiểu Bố báo thân phận đại học Khoa Học Tự Nhiên Tân Thành cũng là giả. Làm hắn không có nghĩ tới là thân phận này hết lần này tới lần khác là thật.
"Đúng vậy, Thành ca, Thương Vĩ đích thật là ở Tân thành STEM, hơn nữa còn là một vị học bá." Trong điện thoại truyền đến trả lời.
Thành Kiến Kiệt hít vào một hơi, tận lực lắng lại tâm tình của mình hỏi " Thương Vĩ rời đi đại học Khoa Học Tự Nhiên Tân Thành lúc nào? Hắn đi chỗ nào? Nhà hắn ở địa phương nào? Có điện thoại liên lạc hay không?”
"A. . ." Trong điện thoại truyền đến một tiếng kinh ngạc kinh a thanh âm, lập tức nữ tử kia thanh âm lại lần nữa truyền đến, "Thương Vĩ không hề rời đi đại học Khoa Học Tự Nhiên Tân Thành a? Ta đã xác định hắn còn tại trường học, mà lại nhà hắn ngay tại Tân thành, phương thức liên lạc đều có. Còn có, Thương gia danh xưng Tân thành nhà thứ nhất, không những ở Tân thành liền xem như tại Hoa Hạ cũng có đầy đủ lực ảnh hưởng."
Một loại dự cảm không tốt truyền đến, tay Thành Kiến Kiệt đang run nhè nhẹ, đồ vật hắn liều mạng có được tuyệt đối không thể bị mất.
"Ngươi giúp ta hẹn Thương Vĩ, hôm nay liền đến Tân thành, ban đêm ta muốn gặp hắn một chút." Thành Kiến Kiệt vội vàng lên tiếng, sau đó lập tức liền cúp điện thoại bắt đầu mua vé máy bay. Coi như Thương gia mạnh hơn, cũng đừng hòng lấy được đồ vật của Thành Kiến Kiệt hắn. Thương gia lợi hại, Sinh Ngạc bang cũng không phải ăn chay.
. . .
Lam Tiểu Bố đi ra khỏi phòng thí nghiệm Quý Chính, hôm nay nhiệm vụ trợ giúp Quý Chính hắn đã hoàn thành, tiếp xuống tự nhiên là nhanh đi về tu luyện.
Hắn vẫn chưa đi đến khoa cấp cứu, đã nhìn thấy một đám người vây một chỗ, bên trong truyền đến tiếng khóc.
Lam Tiểu Bố thở dài, loại chuyện này ở bệnh viện mỗi ngày đều có thể trông thấy, không phải hắn có thể quản.
"Hình chủ nhiệm, van cầu ngươi, Tiểu Mạn không thể không có chân a, không có chân nàng sẽ sống không được. . ." Một nữ nhân trung niên cầu khẩn quỳ trên mặt đất, hai tay nàng còn ôm chân trái một bác sĩ trung niên.
Mặc dù Lam Tiểu Bố mới đến bệnh viện Côn Hồ hơn một tháng, hơn nữa xưa nay không quản sự, nhưng cũng biết bác sĩ trung niên kia là ai. Hình Y Cảnh, chuyên gia chỉnh hình bệnh viện Côn Hồ khoa, rất nhiều bệnh khoa chỉnh hình nơi khác trị liệu không tốt đều đưa đến bệnh viện Côn Hồ. Không phải bệnh viện Côn Hồ bao nhiêu lợi hại, mà là bởi vì bệnh viện Côn Hồ có một chuyên gia khoa chỉnh hình tốt nhất Hình Y Cảnh.
Hình Y Cảnh xoay người muốn kéo nữ tử trung niên này, chỉ là đối phương cơ hồ nằm sấp trên mặt đất, hơn nữa hung hăng dập đầu, hắn không thể kéo đứng lên.
Hình Y Cảnh chỉ có thể thở dài nói, " đại tỷ, nếu như ta có một chút xíu biện pháp, ta cũng sẽ không để một nữ hài như vậy cắt chân tay, ta là một bác sĩ, không có khả năng cứu vãn bệnh nhân, nội tâm ta cũng không dễ chịu a. Nàng bệnh đống tằm, hiện tại toàn bộ xương đùi xấu lắm, nếu như cắt chân tay chậm, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến. . ."
Người chung quanh bắt đầu thuyết phục nữ tử trung niên kia, mấy người đỡ bà lên. Hình Y Cảnh lần nữa thở dài, lắc đầu, quay người cấp tốc rời đi. Loại chuyện này hắn gặp nhiều rồi, có thể mỗi lần trong lòng hắn đều khó chịu như thế, hắn hận năng lực của mình có hạn.
Cũng là bởi vì hắn có tính này, mới khiến y thuật của hắn không ngừng lên cao, hiện tại cơ hồ là chuyên gia chỉnh hình cấp cao nhất cả nước. Cho dù như vậy, thì cũng có thật nhiều bệnh hắn không cách nào trị liệu. Bệnh đống tằm hắn không cách nào trị liệu, chẳng những hắn không cách nào trị liệu, toàn cầu trước mắt cũng không có bác sĩ chân chính có thể trị liệu bệnh đống tằm.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, hắn ở xa xa đã nhìn thấy một thiếu nữ nằm trên giường bệnh, chớ ước cùng 16~17 tuổi, trong mắt có một loại tuyệt vọng như tro tàn, ánh mắt ấy làm hắn nhớ tới Tô Sầm.
Lam Tiểu Bố biết, liền xem như Hình bác sĩ vì nữ hài này cắt chân tay, nữ hài này cũng sẽ không sống thêm được. Loại ánh mắt tuyệt vọng kia hắn quá quen thuộc. Tô Sầm trước khi đi, chính là loại ánh mắt tuyệt vọng này.
Lam Tiểu Bố vốn muốn rời bệnh viện cứ như vậy lẳng lặng đứng nơi hẻo lánh, hắn nhìn hai mẹ con bất lực này, trong lòng có một loại đau thương dị thường.
Bệnh đống tằm hắn có thể trị liệu, nhưng xem như hắn muốn hỗ trợ, cũng không có tư cách đi hỗ trợ. Nếu như bị người ta phát hiện, bác sĩ tập sự như hắn dám tùy tiện mổ, vậy xảy ra vấn đề chỉ sợ không chỉ là Lam Tiểu Bố hắn, ngay cả Quý Chính cũng bị liên lụy.
Đám người từ từ tán đi, chỉ còn lại y tá đẩy giường bệnh, còn có mẹ con bất lực kia.
"Thư tỷ, chúng ta đi trước vào phòng bệnh đi, không nên nghĩ quá nhiều, Tiểu Mạn chung quy là có thể sẽ khá hơn. . ." Y tá nói có vẻ vô lực yếu ớt.
Nữ tử trung niên vẫn mờ mịt nhìn Hình Y Cảnh rời đi, trong đầu bà chỉ có một câu, đó là chuyển khi chuyển viện bác sĩ nào đó nói với bà, "Nếu như trong nước còn có người có thể trị hết chân cho Tiểu Mạn, vậy chỉ có bác sĩ Hình Y Cảnh. . ."
Đối với Hình bác sĩ, Hình bác sĩ vừa rồi khẳng định là không thấy rõ ràng, nhất định phải xem lại một chút. Trong mắt bà dần hiện ra hào quang, một phát bắt được y tá bên người nói, "Ngươi giúp ta gọi Hình bác sĩ một chút đi, vừa rồi khẳng định là Bác sĩ không thấy rõ ràng, khẳng định là như vậy, chỉ cần mời Hình bác sĩ lại nhìn một lần, nói không chừng Hình bác sĩ tìm ra biện pháp tốt hơn."
Y tá bên người trên mặt hiện ra thần sắc khó khăn, "Thư tỷ, Tiểu Mạn phim chụp X-quang đều đập, các loại xét nghiệm số liệu đều rất rõ ràng, Hình bác sĩ hẳn là sẽ không nhìn lầm."