Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khí Vũ Trụ

Chương 68: Đồng bào tinh cầu Lam Á

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lam Tiểu Bố siết chặt nắm tay, lập tức tu luyện Đoàn Hồn thuật. Võ đạo của hắn đang tới điểm bí, sau khi qua cảnh giới Thông Mạch liền dậm chân tại chỗ. Vốn hắn định tới núi Côn Luân để thử tu luyện tiếp xem thế nào, nhưng không ngờ vừa vào núi Côn Luân không bao lâu liền gặp phải Cung, sau đó là gặp được đĩa bay.

Lam Tiểu Bố còn chưa kịp tu luyện thì đã thu được tin tức quan trọng khác, trong tay Lí An có một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó cực cực quan trọng với hắn ta, hình như có thể trữ đồ bên trong nữa. Chỉ là trong trí nhớ của Lí An, chiếc nhẫn này vẫn chưa được sử dụng.

Chiếc nhẫn có thể trữ đồ sao? Không lẽ trình độ khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh đã phát triển trới mức độ này rồi? Còn có thể nén không gian vào một chiếc nhẫn nhỏ như thế, hơn nữa còn có thể chế tạo ra?

Lam Tiểu Bố cũng từng nghe nói qua nhẫn trữ vật trong thần thoại. Hoặc là nói, nhẫn trữ vật không phải là tồn tại trong truyền thuyết, mà là có thực?

Đầu tiên Lam Tiểu Bố đi tới bên cạnh Lí An, trước chỗ này là nơi mà xương cốt Lí An nằm, nhưng lúc đó Lam Tiểu Bố không hề để ý tới. Bây giờ hắn mới thấy trên ngón tay của Lí An có một chiếc nhẫn bạc. Nếu không phải hắn đã từng nhìn thấy nó trong trí nhớ của Lí An thì Lam Tiểu Bố sẽ chẳng để ý tới nó mất. Trừ khi hắn không ngừng quan sát xương cốt của Lí An, mà bộ xương của một người đã chết như này Lam Tiểu Bố sẽ chẳng có tâm tư đi quan sát tỉ mỉ làm gì cả.

Sau khi gỡ chiếc nhẫn ra, Lam Tiểu Bố quan sát nó một lượt, phát hiện chiếc nhẫn này không khác một chiếu nhẫn bình thường là bao. Hắn kiểm tra trong ngoài một lượt, thậm chí còn thử nhỏ máu, nhưng có lẽ nó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường mà thôi. Giống như cái hộp gỗ nhỏ mà hắn lấy được vậy, chiếc nhẫn này không có năng lực trữ đồ như hắn đoán.

Hoặc có lẽ là do hắn không tìm được cách mở chiếc nhẫn này ra, dĩ nhiên cũng có thể là do tin tức mà Lí An thu được đã sai.

Lam Tiểu Bố đeo nhẫn lên tay, bây giờ tìm được hay không không quan trọng, tương lai lại nói sau.

Sau khi thu hoạch được kết quả, Lam Tiểu Bố bắt đầu tu luyện Đoàn Hồn thuật, còn chuyện Côn Luân bay đi đây, bay thế nào thì hắn không quan tâm. Cho dù Côn Luân vô tình bị cuốn vào trong kẽ hở thời không thì cùng lắm là mạng nhỏ bị mất, Lam Tiểu Bố cũng chẳng để ý. Từ khi rời khỏi trái đất tiến vào vũ trụ mênh mông, hắn biết cơ hội sinh tồn của mình không lớn, chuyện này và chuyện thức ăn còn đủ hay không không hề liên quan tới hắn.

Thời gian dần dần trôi qua, khi Lam Tiểu Bố bước vào cấp một của Đoàn Hồn thuật, hắn ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện tinh thần của mình có thể bao trùm quanh người trong phạm vi một thước. Chỉ cần là nơi không thể nhìn thấy trong phạm vi một thước này hắn đều có thể cảm ứng được.

Trong Đoàn Hồn thuật cũng nói rõ, tu luyện Đoàn Hồn thuật chỉ để rèn luyện hồn phách, giúp linh hồn cường đại hơn mà thôi, căn bản không hề nhắc tới chuyện có thể cảm ứng được đường trong phạm vi xung quanh.

Lam Tiểu Bố chắc chắn chức năng này không hề được nhắc tới trong mảnh kí ức liên quan tới Đoàn Hồn thuật, có lẽ là do cách tu luyện của hắn khác chỗ nào đấy.

Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, có thể tu luyện tới mức có thể dùng ý thức thay cho mắt nhìn được những vật không thể thấy khiến Lam Tiểu Bố rất kích động. Lúc này hắn càng kiên định với suy nghĩ tu luyện Đoàn Hồn thuật tới tầng cao hơn, tới lúc đó, không chừng hắn có thể cảm ứng được phạm vi rộng hơn nữa.

Giống như lúc bắt đầu luyện Dịch Cân Kinh vậy, Lam Tiểu Bố phát hiện tốc độ tu luyện Đoàn Hồn thuật của hắn rất nhanh. Dựa theo trong trí nhớ của Lí An, tu luyện từ cấp một tới cấp hai cần ít nhất thời gian mấy năm liền, mà đó còn là thời gian của người có thiên phú nhất. Mà tu luyện từ cấp hai lên tới cấp ba thì cho dù có thiên phú cũng rất khó luyện được, cần phải có cơ duyên nhất định mới được. Lí An luôn dậm chân ở cấp hai, mãi không thể nào đột phá được tầng này.

Mà chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Lam Tiêu Bố đã cảm thấy hắn sắp chạm tới ngưỡng cửa cấp hai. Nhưng hắn lại phát hiện ra một vấn đề khác, đó chính là hắn càng tu luyện thì tốc độ lại càng chậm. Đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là khi hắn vừa bước vào cấp một liền cảm nhận được mọi vật xung quanh trong phạm vi một thước. Bây giờ hắn sắp chạm tới ngưỡng cửa tầng thứ hai, do rèn luyện Đoàn Hồn thuật nên linh hồn của hắn trở nên cường đại hơn rất nhiều. Nhưng ý niệm của hắn vẫn chỉ cảm ứng được trong phạm vi một thước mà thôi.

Linh hồn của hắn đã qua rèn luyện, nhưng cảm ứng lại không gia tăng lên, không lẽ suy nghĩ của hắn không hoàn toàn đúng sao?

Lam Tiểu Bố cau mày suy nghĩ, hắn nhớ tới lí do hắn lấy được Đoàn Hồn thuật là do hắn dùng cách xé rách linh hồn để toàn diệt Lí An.

Sau khi vừa lấy được Đoàn Hồn thuật hắn liền bắt đầu tu luyện, khi đó linh hồn của hắn do bị xé rách liên tục nên vẫn còn rất đau đớn…

Không lẽ muốn tu luyện cảm ứng ý niệm thì cần phải xé rách linh hồn liên tục?

Lam Tiểu Bố nghĩ tới đây liền sợ run lên. Điều đó thực sự quá đáng sợ, cứ nghĩ tới cảm giác đau đớn tận xương tủy đó là hắn lại không dám thử tiếp.

Nhưng khi nghĩ tới nếu thực sự có thể dùng cách đó để tăng cường phạm vi cảm ứng của mình lên là Lam Tiểu Bố lại không thể nào át chế được nỗi khát vọng trong lòng.

Xì, ngay cả chết còn không sợ, còn sợ đau hay sao? Tiếp tục xé!

Lam Tiểu Bố vừa nghĩ tới liền làm ngay, nỗi thống khổ từ tận xương tủy lập tức truyền tới, linh hồn và da thịt Lam Tiểu Bố đau tới run rẩy, ngay cả xương cốt cũng khó mà chịu được, chỉ cảm thấy muốn co rút lại lập tức.

Tuy nhiên lần này Lam Tiểu Bố chỉ xé một chút liền bắt đầu vận chuyển để tu luyện Đoàn Hồn thuật, tu luyện khoảng hai ngày, Lam Tiểu Bố kinh hỉ phát hiện phạm vi cảm ứng của hắn đã được tăng lên, từ một thước lên tới hai thước. Chưa hết, tốc độ tu luyện Đoàn Hồn thuật của hắn cũng theo đó được tăng cường lên rất nhiều.

Xem ra suy đoán của hắn đã đúng, nếu như vậy thì còn do dự cái gì nữa? Xé linh hồn cũng chẳng phải một hai lần, đau thêm mấy lần cũng đau ít mấy lần không khác nhau bao nhiêu, xé tiếp!

….
« Chương TrướcChương Tiếp »