Lam Tiểu Bố luôn đối xử với bản thân rất ác độc, đầu tiên hắn đặt mấy tễ thuốc nguyên tố sinh cơ bên người, sau đó không chút do dự xé rách linh hồn của mình ra.
Loại đau đớn tận xương tủy truyền tới khiến Lam Tiểu Bố không nhịn được gào lên thê lương, cả người run lẩy bẩy, bắp thịt biến dạng hoàn toàn.
“Chủ nhân, cần Côn Luân giúp đỡ hay không?” Phi thuyền Côn Luân nghe thấy giọng hét thê thảm của Lam Tiểu Bố thì lập tức hỏi.
Giọng Lam Tiểu Bố trở nên run rẩy, nói: “Tăng tốc độ rời khỏi hệ ngân hà, không cần phải để ý tới ta, ngươi chỉ cần đi càng xa càng tốt là được. Nếu ta mất mạng thì nhất định phải tiến vào không gian xếp chồng rồi tự hủy tất cả…”
“Vâng.” Côn Luân đáp một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Lam Tiểu Bố một lần lại một lần xé rách linh hồn, nỗi đau khủng khϊếp khiến Lam Tiểu Bố không thể nào hôn mê được. Mấy loại hành hạ liên quan tới linh hồn kiểu này, trừ khi ngươi chết, nếu không thì không thể nào hôn mê được.
“Một lần, hai lần…”
Sắc mặt Lam Tiểu Bố tái nhợt như tờ giấy, hai mắt đỏ bừng, cả người lăn lộn trên mặt sàn phi thuyền. Cổ Đạo bị âm thanh của hắn đánh thức, ngơ ngác nhìn Lam Tiểu Bố.
Sau không biết bao nhiêu lần tự tay xé rách linh hồn, cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng tìm ra được chỗ nào không đúng. Ở một chỗ sâu trong ý thức mà bình thường hắn không bao giờ chạm tới, do hắn không ngừng lặp lại hành động xé rách linh hồn của mình nên vùng ý thức mà hắn không bao giờ để ý và chạm tới đó cuối cùng cũng lộ ra.
Xé xuống cho ta…
Lam Tiểu Bố không chút do dự, ngay cả nỗi đau tới cùng cực như vậy cũng chịu rồi, bây giờ cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không ổn, sao hắn có thể phất tay bỏ qua được?
“A…” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đầu Lam Tiểu Bố, lần này Lam Tiểu Bố lại cảm thấy thả lỏng hơn một chút, tiếp tục điên cuồng xé rách phần linh hồn còn sót lại trốn sâu trong tiềm thức mà hắn không thể chạm tới.
“Dừng tay… Ngươi gϊếŧ chết ta thì ngươi không thể sống được…” Giọng Lí An truyền tới.
Trái lại, Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục xé rách linh hồn của hắn ta, sau đó cắn nuốt hết.
Cũng không có quá nhiều kí ức vọt tới, mặc dù đầu vẫn đau như muốn nứt ra nhưng cả người Lam Tiểu Bố lại cảm nhận được sự ung dung, sự ung dung đó không tới từ xá© ŧᏂịŧ, mà là tới từ tinh thần.
Một ngày sau Lam Tiểu Bố mới ngồi dậy, hắn cầm một tễ thuốc nguyên tố sinh cơ lên uống, sau đó lại nhắm mắt lại để tiếp nhận những mảnh vụn trí nhớ còn sót lại.
Trong vũ trụ tồn tại hai loại đấu tranh, một loại là văn minh khoa học kỹ thuật làm chủ, một loại là văn minh tu tiên là chủ,
Trong khi nền văn minh khoa học vũ trụ không ngừng gia tăng tuổi thọ của con người thì nền văn minh tu tiên lại dừng bước không tiến, khiến rất nhiều người trong vũ trụ cho rằng nền văn minh tu tiên đã tới thời điểm cuối cùng, chỉ có nền văn minh khoa học kỹ thuật mới giúp cho con người tiến bước xa hơn.
Lí An tới từ tinh cầu có nền khoa học kỹ thuật cấp năm, là tinh cầu Xích Lôi. Ở trong những tinh cầu đi theo nền văn minh khoa học kỹ thuật, mọi người thường không khích lệ việc tu tiên, còn cho rằng tu tiên là vết nhơ của họ.
Nhưng cha cua Lí An là đại đế của đế quốc lớn nhất tinh cầu Xích Lôi, đế quốc Thiết Dực. Một người con trai của nhân vật quyền lực bậc nhất tinh cầu muốn tu tiên dĩ nhiên là không có ai dám dị nghị. Nhưng Lí An tu tiên không phải tu kiểu quang minh chính đại. Hắn ta tu võ, nên mới tìm tới một nền văn minh tu tiên để tu luyện lâu dài.
Khi Lí An tu võ tới cảnh giới Uẩn Đan thì hắn ta lấy được một tin tức bí mật động trời, là nền văn minh tu tiên đã phát triển trở lại ở một hành tinh đất. Hành tinh đất này đã xuất hiện như vô số nhân vật trong tin đồn, thậm chí còn có cả tồn tại của Thánh Nhân. Nhưng sau cuộc đại chiến của các chư thần, những nhân vật cường đại tới mức độ cao nhất này, thậm chí có tuổi thọ sánh ngang với trời đất đều biến mất không thấy đâu, thậm chí đều trở thành nhân vật trong truyền thuyết. Nền văn minh tu tiên theo đó mà mất tích, chỉ có một chút kiến thức tu tiên da lông còn lưu truyền trong vũ trụ.
Muốn tu luyện tới cảnh giới cao hơn nữa thì phải tìm được công pháp tu tiên thực sự, mà muốn tìm được công pháp chính thống thì phải tới hành tinh đất, chỉ có hành tinh đất mới có thể tìm được truyền thừa của nền văn minh tu tiên, ở đó mới có tư cách bước vào cảnh giới cao hơn.
Lí An tới trái đất chính là để tìm truyền thừa chính thống của nền văn minh tu tiên. Chỉ là hắn ta không nghĩ tới, khi hắn ta vừa tới được địa cầu thì hài cốt đã lạnh, chỉ còn linh hồn tồn tại. Kết quả khi linh hồn đang gạt bỏ Lam Tiểu Bố thì lại bị Lam Tiểu Bố cắn nuốt lại.
Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, hắn không những tìm được bí mật tại sao Lí An tới địa cầu mà còn tìm được cách châm linh hồn. Thực ra không gọi là đâm linh hồn, mà nó gọi là Đoàn Hồn thuật.
Đoàn Hồn thuật là một loại rèn luyện hồn phách cường đại hơn, khi tu luyện tới cấp hai thì có thể ngưng tụ linh hồn hóa thành kim để công kích đối thủ, loại thủ đoạn này được gọi là Thần Hồn Châm.
Lí An đã tu luyện tới cấp hai, tuy nhiên khi lật xem trong trí nhớ của Lí An, muốn tu luyện tới cấp hai rất khó. Sở dĩ Lí An có thể tu luyện tới cấp hai là vì hắn ta không ngừng đi chiếm đoạt hồn phách của người khách để nuôi dưỡng linh hồn mình trở nên lớn mạnh hơn. Những người hái thuốc lên nhầm phi thuyền sở dĩ chết là vì bị hồn phách của Lí An cắn nuốt hết.
Đó cũng là lí do tại sao tuổi thọ của hắn ta đã hết, ngay cả thi thể cũng hóa xương rồi mà linh hồn vẫn còn sống. Sau khi tu luyện Đoàn Hồn thuật tới cấp hai thì linh hồn có thể bất diệt trong khoảng một trăm năm mươi năm tới một trăm tám mươi năm. Không chỉ thế, sau khi tu luyện Đoàn Hồn thuật, từ trí nhớ cho tới sự thông hiểu đều được đề cao gấp trăm ngàn lần. Cũng vì thế nên sau khi Lí An chết, những mảnh vụn trí nhớ mà hắn ta để lại suýt chút nữa để hủy diệt Lam Tiểu Bố.
Nghĩ tới đây, Lam Tiểu Bố sợ hãi không thôi. Cũng may là do ý chí của hắn đã mạnh tới mức cao nhất, mà Lí An lại đang ở trạng thái suy yếu, nếu không chỉ sợ hắn sẽ không thể ngăn cản Lí An đoạt xác mình được.