Chương 65: Rời khỏi Địa Cầu.

Lam Tiểu Bố cũng không biết Khiết là cái gì, những thứ này đợi hắn tiến vào vũ trụ rồi từ từ tìm kiếm.

“Côn Lôn đã đổi ngôn ngữ giao diện thành tiếng Trung.” Giọng nói của Côn Lôn truyền đến, Tin tức ngôn ngữ trên Địa Cầu được mặc định là tự động thu thập, Côn Lôn vừa đến địa cầu đã thu thập hết tất cả ngôn ngữ. Còn những tin tức khoa học kỹ thuật khác thì phải cần có chỉ lệnh thì Côn Lôn mới có thể thu thập được.

Nhìn nhắc nhở bằng tiếng Trung trên màn hình to lớn, còn có tọa độ bằng tiếng Trung, Lam Tiểu Bố cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

“Lên đường đi, Côn Lôn.” Lam Tiểu Bố tựa lên ghế ngồi, hắn thậm chí còn chẳng chuẩn bị đồ ăn. Lương khô đã chuẩn bị trước đó vẫn còn thừa lại một chút, đến lúc cần thì pha cho Cổ Đạo ăn một ít. Nếu như trước khi hắn chết đói vẫn chưa thể tìm được điểm dừng chân, vậy thì cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh mà thôi, Cổ Đạo sẽ luôn ở cùng hắn trong tinh không. Trên thực tế, nếu như Lạc Thải Tư không giao Cổ Đạo cho hắn, hắn cũng sẽ không chủ động yêu cầu nuôi Cổ Đạo.

Không nói đến việc bây giờ hắn chưa chuẩn bị đồ ăn gì cả, cho dù hắn có chuẩn bị đồ ăn cho một năm thì sao chứ? Sau một năm thì sao?

Vũ trụ mênh mông, hắn và Côn Lôn không biết phải bay bao lâu, từ khi bước chân vào Côn Lôn, hắn đã sớm không còn quan tâm đến sống chết nữa. Chờ đến khi hắn đi đến bước đường cùng, hắn sẽ khởi động chương trình tự hủy của Côn Lôn.



Lam Tiểu Bố cảm thấy có chút rung động, hắn nhìn trên màn hình lớn thấy toàn bộ hình ảnh Địa Cầu, nhưng mà hình ảnh đó chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Tốc độ này nhanh đến mức nào? Lam Tiểu Bố hỏi, “Đã vượt qua tầng khí quyển rồi sao?

“Bây giờ đã rời khỏi Thái Dương hệ, đang rời khỏi hệ Ngân Hà…” Giọng nói của Côn Lôn truyền đến.

Lam Tiểu Bố im lặng, hoàn toàn không cần bứt phá trọng lực, tốc độ vũ trụ đối với Côn Lôn mà nói hoàn toàn không thích hợp.

“Côn Lôn, rời khỏi Địa Cầu càng xa càng tốt, còn nữa, phải rời xa tinh hệ Phong Kỷ…” Lam Tiểu Bố ra một mệnh lệnh, sau đó thả lỏng người.

Những ký ức mà hắn có được trước đó bây giờ đang được từ từ sửa sang lại, hắn càng sắp xếp thì càng kinh ngạc.

Trong nền văn minh của toàn tinh hệ Phong Kỷ, Xích Lôi tinh là tinh cầu dẫn đầu, là tinh cầu có nền văn minh cao cấp nhất. Xung quanh có một vài tinh cầu có sự sống, phần lớn đều sống dưới lòng bàn chân của Xích Lôi tinh. Nếu như chọc giận Xích Lôi tinh, nhẹ thì nô dịch toàn bộ tinh cầu, nặng thì trực tiếp hủy đi tinh cầu đó.

Lai lịch của Rian thì càng lớn hơn, hắn là con trai trưởng của Seno Đại Đế Xích Lôi tinh, mà Seno Đại Đế thì chỉ có một đứa con này. Có thể nói, chỉ cần Rian muốn, hắn có thể tùy tiện phá hủy những tinh cầu có nền văn minh cấp thấp xung quanh, đó cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.

Lam Tiểu Bố đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, nếu như Seno Đại Đế của Xích Lôi tinh biết con trai duy nhất của ông ta đến Địa Cầu, còn bị chính mình gϊếŧ chết, thậm chí hồn phi phách tan. E lầ cho dù có xa bao nhiêu, Seno Đại Đế cũng sẽ tìm đến hủy diệt cả Địa Cầu.

Giờ phút này Lam Tiểu Bố chỉ hi vọng sau khi Côn Lôn bị mình mang đi rồi sẽ không để lại một chút tai họa ngầm nào đến Địa Cầu.

Rian lúc đầu có thể yên lặng ở Xích Lôi Tinh làm một tiểu bá vương, chỉ là hắn phát hiện ra một bí mật lớn, bí mật này có liên quan đến cuộc sống vĩnh hằng. Mà bí mật về cuộc sống vĩnh hằng này nằm ở Địa Tinh, vì thế hắn rời khỏi Xích Lôi tinh, đi trong vũ trụ mênh mông tìm kiếm Địa Tinh…

Lam Tiểu Bố siết chặt tay thành nắm đấm, làm sao hắn có thể không biết Địa Tinh, đó chính là Địa Cầu. Địa Cầu có bí mật gì?

Đáng tiếc trong phần lớn ký ức kia hắn vẫn không thể nào tìm ra được, tựa như đã bị Rian giấu kín.

Rian cũng là một võ giả, hơn nữa cảnh giới còn không thấp. Khiến cho Lam Tiểu Bố khâm phục không thôi chính là Rian chẳng những nghiên cứu tu luyện võ học mà còn nghiên cứu cả khoa học kỹ thuật, những lý giải của hắn về hai phương diện này khiến Lam Tiểu Bố thán phục vô cùng. Kiến thức khoa học kỹ thuật vô cùng vô tận kia, Lam Tiểu Bố cảm thấy mình có học máy trăm năm cũng không thể học hết.

Lam Tiểu Bố rất khó hiểu nổi, vì sao trong đầu Rian lại có thể chứa nhiều thứ như vậy, hơn nữa còn không hề quên.

Đĩa bay xuyên thẳng qua tinh không tịch mích, Lam Tiểu Bố hoàn toàn đắm chìm trong tri thức vô tận mà Rian để lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Lam Tiểu Bố mới đột nhiên bừng tỉnh, hẳn cảm thấy có chút đói. Quay đầu lại nhìn, thấy Cổ Đọa đang trông mong nhìn hắn, vậy mà rất hiểu chuyện không hề kêu lên tiếng nào.

Cũng may bây giờ hắn đã biết vì sao Rian có thể sống sót trong vũ trụ mênh mông này, ngoài trừ khoang thuyền có mô phỏng hoàn cảnh và không gian sinh tồn, tận trong cùng của đĩa bay còn có một kho dự trữ.

Trong kho dự trữ có hai thứ, đầu tiên là cây lục thực, trong này chỉ có một vườn rau có chu vi hai mét, thứ được trồng chính là một loại rau tên là hộ, đây không phải là một loại cây trên Địa Cầu, mà là một loại rau quả có màu xanh lá.

Nhưng hộ không phải là món ăn chính, đó chỉ là đồ ăn vặt bổ sung nguyên tố phối hợp với đồ ăn mà thôi, món ăn chính là thuốc Sinh Cơ nguyên tố.

Lam Tiểu Bố rời khỏi phòng điều khiển đi đến phía sau đĩa bay, tay đè lên nút cảm ứng nói một câu, “Mở kho dự trữ.”

Kho dự trữ mở ra, Lam Tiểu Bố nhìn thấy từng giá thuốc thẳng đứng. Một bình thuốc chỉ có mười lăm ml. Lam Tiểu Bố bây giờ đã hiểu rõ 15 ml thuốc Sinh Cơ nguyên tố này cường đại đến mức nào, một bình này thôi cũng đủ cung cấp nhu cầu dinh dưỡng năm ngày cho một người bình thường. Ở đây chắc có it nhất là mấy ngàn bình Sinh Cơ nguyên tố? Bấy nhiêu đây đủ để sống mấy chục năm.

Từ trong trí nhớ hắn biết được, loại thuốc này cũng không phải thứ mà người bình thường có thể mua được, bởi vì trong đó dùng một loại thuốc làm chủ, đó là Sinh Cơ Cô. Loại Sinh Cơ Cô này có giá trị liên thành, người bình thường có tiền cũng không mua được. Chỉ có một chỗ có Sinh Cơ Cô, đó chính là Ngọc Khải tinh.

Nhìn xuyên qua lớp pha lê, Lam Tiểu Bố có thể thấy rõ chúng được được cất trong hai mét vuông. Lam Tiểu Bố chỉ có thể cảm thán, có tiền thực sự có thể muốn làm gì thì làm.

Cơm không cần ăn, đã có thuốc Sinh Cơ nguyên tố, muốn ăn đồ ăn vặt thì cứ trực tiếp hái một ít hộ là được. Uống nước thì càng đơn giản hơn, mấy thứ này nói trắng ra là nước lọc.

Tiện tay cầm lấy một bình Sinh Cơ nguyên tố uống, Lam Tiểu Bố lập tức cảm thấy toàn thân trên dưới đều tràn đầy sức sống, hơn nữa tinh thần còn đạt đến tình trạng đỉnh phong.

Quả nhiên là đồ tốt, có những thứ này đảm bảo, cho dù là hắn cũng có thể đi ngao du vũ trụ.

Lam Tiểu Bố lại lấy một bình cho Cổ Đạo, loại này không khiến người khác bị bể bụng, chỉ cung cấp nhu cầu dinh dưỡng cần thiết mà thôi. Một bình có thể cung cấp dinh dưỡng năm ngày cho một người trưởng thành như hắn, vậy thì chắc Cổ Đạo chắc có thể no đến mười ngày.