“A… Những cái này ta không lấy đâu.” Nghe thấy trong đó có kim cương và dương chi bạch ngọc, Lạc Thải Tư không hề do dự đẩy túi lại cho Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố không nhận lấy, chỉ nói, “Ta phải rời khỏi Địa Cầu, những thứ này ta giữ lại chỉ lãng phí mà thôi.”
“Ngươi không mê sảng đấy chứ?” Lạc Thải Tư nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cười cười, “Ngươi trở về tra một chút đi, cha của ta là Lam Hướng Thần, vậy thì ngươi sẽ biết ta không nói mê sảng đâu. Đi thôi, không cần cầu cứu nữa, ta đưa ngươi đến Thái Xuyên cổ đạo trước, sau đó ngươi có thể tự đi.”
Nếu để Lạc Thải Tư một mình trở về, nàng nhất định không thể đến được Thái Xuyên cổ đạo. Nhưng mà có Lam Tiểu Bố, hai người chỉ cần nửa ngày, đã có thể đi đến Thái Xuyên cổ đạo một lần nữa.
“Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi, ta sẽ không nói hẹn gặp lại. Trong máy tính của ta có ghi chép về Lam cơ môi tố và bệnh đống tằm, ngươi có thể mở ra tìm, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, đừng bao giờ nói cho bất cứ ai biết ngươi có thể giải quyết được những vấn đề này, nếu không ngươi sẽ gặp phiền phức lớn. Chúc ngươi đạt thành tựu lớn trên y học, tương lai trở thành lương y” Lam Tiểu Bố đứng bên ngoài Thái Xuyên cổ đạo, vẫy tay chào Lạc Thải Tư.
Lạc Thải Tư há miệng, trong nhất thời không biết nên nói gì. Mãi đến khi Lam Tiểu Bố quay người đi, nàng đột nhiên kêu lên, “Lam Tiểu Bố, ngươi chờ một chút…”
Thấy Lam Tiểu Bố dừng lại, Lạc Thải Tư lấy sợi dây chuyền trân châu đang đeo trên cổ xuống, sau đó bước đến nhét vào trong tay Lam Tiểu Bố, lại đưa một con sói con cho Lam Tiểu Bố, “Cái này tặng cho ngươi, chúng ta cũng xem như là bạn bè rồi. Còn sói con, cũng không thể để một mình ta nuôi được, ngươi cũng phải nuôi một con. Con ta nuôi tên là Thái Xuyên, con ngươi nuôi nhất định phải tên là Cổ Đạo. Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.”
Lạc Thải Tư rõ ràng cảm thấy nàng không hề có ý gì cả, nhưng lúc nàng nhét sợi dây chuyền của mình vào tay Lam Tiểu Bố, mặt nàng vẫn có chút nóng lên, cho nên nàng nhanh chóng xoay người bước đi. Dưới cái nhìn của nàng, đó là do thật sự nàng không có thứ gì để tặng, mà Lam Tiểu Bố lại đưa quá nhiều thứ cho nàng, nàng hoàn toàn không có ý gì khác.
Lúc Lam Tiểu Bố quay lại chỗ đĩa bay trong Côn Lôn sơn một lần nữa thì trời đã hoàn toàn tối đen, đĩa bay rơi xuống Côn Lôn sơn nên khả năng bị phát hiện khá thấp, mặc dù Tần Lĩnh rất rộng lớn, nhưng cứ để địa bay ở chỗ này cũng sẽ dễ bị phát hiện.
Lạc Thải Tư nói có máy bay không người lái đến đây tìm nàng, Lam Tiểu Bố nghi ngờ không biết có phải đĩa bay đã bị phát hiện hay không. Cho dù có bị phát hiện ra hay chưa, Lam Tiểu Bố vẫn quyết định đêm nay sẽ rời đi.
“Côn Lôn, mở cửa.” Lam Tiểu Bố mở miệng, cửa Côn Lôn lập tức tự động mở ra. Mặc dù Côn Lôn vừa đến địa cầu đã học được tất cả ngôn ngữ ở Địa Cầu, có thể hiểu lời hắn nói, nhưng Lam Tiểu Bố cảm thấy lát nữa vẫn nên đổi giao diện qua tiếng Trung.
Thi thể người hái thuốc kia vẫn còn nằm tại cửa ra vào của đĩa bay, Lam Tiểu Bố đặt sói con Cổ Đạo vào đĩa bay trước, sau đó dời thi thể người hái thuốc ra ngoài, chôn đơn giản một chút. Không thể quay lại Đinh Giang cầm đi một nắm đất, Lam Tiểu Bố đành lấy một nắm đất ở đây.
Cho dù hắn có còn sống hay không, bên cạnh vẫn có một nắm đất Địa Cầu bên cạnh hắn.
Còn về bộ xương khô kia, Lam Tiểu Bố cũng không dám để lại Tần Lĩnh. Hắn lo lắng trên người bộ xương khô kia có máy định vị, thế thì cho dù hắn có lái đĩa bay đi, những chiến hạm ngoài hành tinh kia vẫn có thể thông qua bộ xương khô này để đến Địa Cầu.
Bố cục trong đĩa bay như thế nào, Lam Tiểu Bố không xem xét đến. bây giờ hắn không có thời gian để xem xét, đợi sau khi lái đĩa bay vào bầu trời rồi, hắn còn phải sắp xếp lại những mảnh vỡ kí ức trong đầu mình. Những mảnh vỡ kí ức kia không phải là của hắn, là của người đến từ ngoài không gian muốn đoạt xá hắn kia.
Nắm bộ xương khô lên, tiện tay ném sang một bên, Lam Tiểu Bố ngồi xuống ghế điều khiển của đĩa bay. Quay đầu nhìn Cổ Đạo một chút, Cổ Đạo vô cùng ngoan ngoãn, nằm nhoài một bên không hề chạy loạn.
Những mảnh vỡ kí ức có liên quan đến chiếc đĩa bay này lập tức được sắp xếp lại, trong lòng Lam Tiểu Bố âm thầm chấn động trước trình độ phát triển của khoa học kĩ thuật ngoài hành tinh. Trăm năm qua, khoa học kĩ thuật của Địa Cầu cũng xem như phát triển cực nhanh, nhưng so với nền văn minh khoa học kĩ thuật ngoài hành tinh, thật sự không có gì đáng nói đến.
Lúc đầu chiếc đĩa bay này có tên là Tầm Đạo, đến từ tinh hệ Phong Kỳ xa xôi, chủ nhân của chiếc đĩa bay này tên là Rian, đến từ tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp năm Xích Lôi tinh, cũng là tinh cầu cấp năm cường đại nhất trong tinh hệ Phong Kỷ…
Trong lòng Lam Tiểu Bố đột nhiên cảm tháy có chút đè nén đáng sợ, thân phận chủ nhân Rian của chiếc đĩa bay này hình như rất trâu bò.
Lam Tiểu Bố giật nảy mình, hắn không dám sắp xếp kí ức trên Địa Cầu nữa, hắn luôn có cảm giác, một khi Xích Lôi tinh biết hắn đã xử lý Rian, vậy thì Địa Cầu hoàn toàn xong đời rồi.
Lam Tiểu Bố lập tức ra lệnh, “Côn Lôn, lập tức rời khỏi Địa Cầu, không, lập tức rời khỏi hệ Ngân Hà, càng xa càng tốt.”
“Côn Lôn nhận tin, đang thu thập số liệu về hệ Ngân Hà…” Giọng nói của đĩa bay lập tức truyền đến.
Côn Lôn có thể thông qua mạng internet xâm nhập vào trong mạng lưới trên Địa Cầu, với khả năng tính toán của Côn Lôn, mã hóa và tường lửa trên Địa Cầu cũng chỉ là thứ trưng bày mà thôi. Đối với Côn Lôn mà nói, chỉ là tính toán thêm một chút. Chỉ là thao tác thu thập này cần bao nhiêu thời gian? Lúc Lam Tiểu Bố đang suy nghĩ về vấn đề này, trng đĩa bay lại truyền đến giọng nói, “Số liệu đã thu thập xong, bây giờ có thể cất cánh.”
“Đổi giao diện điều khiển thành tiếng Trung.” Lúc Lam Tiểu Bố nói chuyện, trong đầu đã cân nhắc đến vấn đề nhiên liệu. Nhiên liệu mà Côn Lôn sử dụng, trên Địa Cầu không có, có hai loại nhiên liệu, một loại là chiết xuyết từ Khiết, một loại là Tiệt Thạch.
Bởi vì Tiệt Thạch quá quý giá, rất khó có được, bây giờ đều dùng Khiết. Theo ký ức mà Lam Tiểu Bố có được, Khiết cũng khá quý, chỉ có đĩa bay cấp ba trở lên mới được sử dụng nhiên liệu này.