Chương 63: Thái Xuyên cổ đạo.

Nhìn bóng lưng cô độc của sói xám, trong lòng Lạc Thải Tư bỗng nhiên cảm thấy đau buồn. Nàng nhớ lại vài ngày trước, khi nàng rời khỏi hang đá này, chẳng phải cũng đã chuẩn bị sẵn để chết sao? Hôm nay con sói xám cũng giống như mình ngày trước, tâm trạng này nàng có thể hiểu được.

Nơi xa lại có máy bay không người lái bay tới, Lạc Thải Tư thở dài, cúi người ôm lấy hai con sói con, “Hai con sói con này thật đáng yêu, phần lưng còn có một nhúm lông màu vàng…”

Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn trên lưng hai con sói con, quả nhiên, trên lưng hai con sói con này đều có một nhúm lông màu vàng.

“Bác sĩ Lam, ta muốn rời khỏi đây…” Lạc Thải Tư sờ sờ phần lông màu vàng của sói con, giọng nói có chút buồn bã. Nàng còn đang suy nghĩ đến con sói xám kia, không biết sói xám sẽ tìm nơi nào an tĩnh để chờ đợi cái chết.

Lam Tiểu Bố im lặng, hắn biết Lạc Thải Tư sắp đi, hắn nợ Lạc Thải Tư, cũng nợ con sói xám kia. Nhưng hắn thậm chí không thể mang theo một con sói con nào, bởi vì hắn biết,cho dù mình đi đến đâu cũng chí có một con đường chết.

Ánh mắt Lạc Thải Tư nhìn về phía Lam Tiểu Bố, mang theo một chút lo lắng nói, “Ngươi có biết Thiên âm đang tìm kiếm ngươi không? Hi vọng ngươi sẽ may mắn.”

Nàng cầm điện thoại khởi động máy, lập tức sẽ có người đến đón nàng.

Vốn dĩ ban đầu nàng muốn nghiên cứu thảo luận với Lam Tiểu Bố một vài vấn đề y học, còn cả một vài nan đề y học như Lam cơ môi tố, bệnh đống tằm.

Sau khi đã trải qua thời khắc sinh tử rồi, nàng đột nhiên cảm thấy những điều này có lẽ cũng không quan trọng đến vậy.

Lam Tiểu Bố nhìn Lạc Thải Tư, cho dù kiếp trước hay kiếp này, Lạc Thải Tư là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp.

Nếu như không có bài luận văn kia, hắn và Lạc Thải Tư chỉ là hai người xa lạ trong biển người mênh mông mà thôi. Mà bây giờ, hắn lại nợ Lạc Thải Tư quá nhiều.

“Ta cũng muốn đi…” Lam Tiểu Bố nhìn bầu trời bên ngoài dày đặc sương mù, mặc dù hắn đã biết nguyên nhân đĩa bay quay về Địa Cầu, nhưng hắn vẫn phải đi.

Hắn đã có được quá nhiều tri thức không thể tưởng tượng nổi, cũng biết được vô số bí văn trong vũ trụ, hắn nhất định phải rời khỏi Địa Cầu. Nếu như hắn không rời khỏi Địa Cầu cùng đĩa bay kia, chỉ sợ vẫn sẽ làm hại đến Địa Cầu.

“Ta biết ngươi muốn rời khỏi đây, nhưng mà ngươi không thể đi cùng ta được. Nếu không thì ngươi sẽ rất nguy hiểm…” Lạc Thải Tư nói.

Lam Tiểu Bố lắc đầu, lại nhìn bầu trời mênh mông một lần nữa, từ từ nói, “Ta muốn rời khỏi Địa Cầu, có lẽ sẽ không quay về nữa. Ơn cứu mạng của ngươi, ta tạm thời không thể báo đáp được, chỉ có thể nợ mà thôi.”

“Rời khỏi Địa Cầu?” Lạc Thải Tư kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố còn chưa tỉnh táo lại sao? Tại sao lại nói mê sảng nữa rồi?

Lam Tiểu Bố không giải thích, chỉ nói, “Ta dạy ngươi một vài thứ trước, sau đó ngươi ở đây chờ ta một đêm.”

“Học cái gì? Vấn đề y học sao?” Lạc Thải Tư càng không hiểu.

“Là Dịch Cân Kinh, trong mắt người Địa Cầu chính là võ học cấp cao, về sau ngươi nhất định không được nói cho bất cứ ai là ngươi đã học cái này.” Lam Tiểu Bố nói.

Lạc Thải Tư lắc đầu, “Ta không có hứng thú với cái này, ngươi không cần dạy ta.”

Nàng cũng đã nghe nói, bây giờ nguyên khí Địa Cầu bộc phát, võ học hưng thịnh, rất nhiều người đang điên cuồng học tập đủ loại võ học. Nhưng nàng chỉ có hứng thú với y học, võ học thì thôi, bỏ đi.

Lam Tiểu Bố nghiêm mặt nói, “Nguyên khí Địa Cầu bộc phát, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết trước được. Nếu có một ngày, ngươi lại rơi xuống khe núi như thế này, nếu như ngươi có cơ sở võ học, sẽ không đến mức phải chết đói ở đây, thậm chí có thể tự mình thoát khỏi nơi này.”

Lạc Thải Tư im lặng, Lam Tiểu Bố vội vàng nói. “Ngươi nhất định phải nhớ lời ta nói, dựa theo động tác thứ nhất mà làm, sau đó chờ ta quay lại. Động tác thứ nhất là hai cùi chỏ co lại, từ từ đưa đến trước ngực làm thành tư thế ôm bóng, nâng cổ tay thành chưởng, đầu ngón tay hướng lên, lòng bàn tay đối diện nhau… Quyết viết: Lập thân kỳ chính trực, vòng tay chắp ngay ngực, khí định thần đều liễm, tâm trong mạo cũng trong…”

Đây là cái gì? Lạc Thải Tư vô cùng mờ mịt, nhưng vẫn ghi nhớ lời Lam Tiểu Bố nói.

Lam Tiểu Bố nói xong mười hai động tác, phát hiện Lạc Thải Tư đã dựa theo động tác thứ nhất mà làm thì nhanh chóng rời khỏi hang đá.

Lúc Lam Tiểu Bố rời đi, Lạc Thải Tư cũng biết, bây giờ nàng đang tập động tác thứ nhất.

“Động tác thứ nhất, hai cùi chỏ cong lại, chầm chậm…”

Khiến Lạc Thải Tư kinh ngạc là, nàng chỉ vừa tập động tác thứ nhất, một dòng nước ấm nhàn nhạt lập tức từ đan điền dâng lên, khuếch tán toàn thân. Thân thể vốn mềm yếu vô lực lúc này tựa như có thêm sức lực.

Cho dù có là đồ ngốc đi nữa, Lạc Thải Tư cũng biết đây là thứ tốt.

Động tác thứ nhất, động tác thứ hai…

Khi Lạc Thải Tư tập đến động tác thứ sáu, nàng thậm chí còn cảm nhận được mình đang hấp thu nguyên khí thiên địa, sau đó những nguyên khí này theo động tác của nàng tự nhiên vận chuyển trong cơ thể, sau đó thải những chất độc trong cơ thể ra.

Qua nửa ngày, Lạc Thải Tư thở ra một hơi, dừng lại. Lúc này nàng chỉ cảm thấy đói khát, nhưng sức lực của nàng rõ ràng tăng lên rất nhiều.

Hai con sói con kêu lên đánh thức Lạc Thải Tư, nàng nhanh chóng xé nhỏ thịt nướng cho sói con ăn một chút, sau đó thì không còn tâm tư tu luyện nữa, bởi vì không có Lam Tiểu Bố ở đây, nàng cảm thấy có chút bất an.

Một đêm dày vò cuối cùng cũng qua đi, ngày thứ hai, Lam Tiểu Bố lại mang theo một túi vải quay về.

“Ngươi lấy cái túi này ở đâu ra vậy?” Lạc Thải Tư kinh ngạc nhìn túi vải sau lưng Lam Tiểu Bố, vẻ mặt mơ hồ.

Lam Tiểu Bố đưa cái túi cho Lạc Thải Tư, “Trong này có một cái máy vi tính của ta, bên trong download rất nhiều thứ, những thứ này tuyệt đối không được cho bất cứ ai nhìn thấy. Còn nữa, khi ngươi tu luyện đến Đoán Cốt cảnh, trong túi này có một cái hộp chứa phương thuốc, phương thuốc kia chính là thứ mà Thiên âm muốn có, nhớ kỹ không được tiết lộ ra ngoài. Trừ cái đó ra, trong túi còn có một khối dương chi bạch ngọc, cái đó tặng cho ngươi làm kỉ niệm. Nếu như Tô Sầm kết hôn, trong túi có một viên kim cương… Ai, cái này thôi đi, ngươi cũng không biết nàng.”