Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khí Vũ Trụ

Chương 62: Trả ơn (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở lại hang đá, Lạc Thải Tư lấy ra hai miếng bánh mì cuối cùng, sau khi ăn xong, nàng liên tục căn dặn Lam Tiểu Bố, “Ngươi tuyệt đối không nên đi ra ngoài nữa, mặc dù ta không biết tại sao vừa rồi con sói xám kia không ăn thịt ngươi, nhưng nếu ngươi lại đi ra ngoài một lần nữa thì khó nói. Ta ra ngoài tìm chút gì đó sửa sang lại hang đá một chút.”

Lạc Thải Tư tốn cả một ngày, nhặt một vài nhánh cây khô và lá cây mang về, bỏ vào trong hang đá. Lại dời một tảng đá chặn miệng hang lại.

Một ngày trôi qua, cả người nhức mỏi vô cùng. Nhưng nàng nhất định phải ra ngoài tìm đồ ăn một chút, nếu không thì nàng sẽ chết đói.

Trên bầu trời truyền đến tiếng động, đó là tiếng máy bay trực thăng, Lạc Thải Tư nhanh chóng lùi vào trong hang đá, lập tức nhìn thấy mấy chiếc máy bay không người lái bay qua khe núi.

Đó là đang tìm kiếm Lam Tiểu Bố u? Lạc Thải Tư nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này, đây chắc là đến tìm nàng.

Một lát sau máy bay trực thăng và máy bay không người lái mới biến mất. Lúc này Lạc Thải Tư mới ra ngoài tìm đồ ăn.Trời đã hoàng hôn, mặc dù bị sương mù che khuất, vẫn lộ ra chút màu đỏ.

Lạc Thải Tư đi dọc theo dòng suối khoảng một hai dặm, ngoài trừ nhặt được một ít cây nấm dại không biết có thể ăn được hay không thì không tìm được gì nữa. Thỏ rừng cũng có mấy con, chỉ là nàng không thể bắt được.

Màu đỏ trên khe núi đã biến mất, Lạc Thải Tư lê thân thể mệt mỏi quay về hang đá. Xa xa đã nhìn thấy con sói xám kia đứng trước cửa hang đá, Lạc Thải Tư bắt đầu lo lắng.

Sau khi con sói xám kia thấy Lạc Thải Tư quay về, gầm nhẹ một tiếng, quay người chậm rãi bỏ đi.

Có ý gì vậy? Chờ sau khi con sói đi rồi, Lạc Thải Tư mới nhìn thấy một con thỏ hoang bị nhét ngay cửa vào hang đá. Rất rõ ràng, con thỏ rừng này là do con sói xám vừa rồi đưa tới.

“Cảm ơn.” Lạc Thải Tư nhìn theo hướng sói xám đã rời khỏi, thấp giọng nói.

Nàng không ngờ, một con súc sinh như vậy cũng biết trả ơn. Nàng cũng học y, mặc dù không thể bắt được thỏ rừng, nhưng một con thỏ hoang bị nhét vào cửa như vậy, nàng vẫn có năng lực biến nó thành bữa tối.



Sáng sớm hôm sau, Lạc Thải Tư ngạc nhiên phát hiện ra, bên ngoài sơn động lại có thêm một con linh dương. Con sói xám kia rõ ràng biết được nàng không thể đi săn, nên mới chủ động đem con mồi tới.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư,…

Ban đầu còn lo lắng, thấp thỏm, bây giờ đã thành thói quen, Lạc Thải Tư tựa như đã thích ứng với cuộc sống trong hang đá ở khe núi này, cho dù Lam Tiểu Bố ngơ ngơ ngác ngác, nàng cũng cảm thấy không sao cả.

Không thể nghiên cứu y học, nàng yên lặng ngồi ngoài cửa hang nhìn trời sáng rồi tối, chờ đợi ánh nắng ngẫu nhiên xuất hiện xuyên qua tầng sương mù kia.

Đến ngày thứ tám, khiến Lạc Thải Tư bận tâm chính là, con sói xám kia không tiếp tục đưa con mồi đến nữa. Mặc dù con mồi đưa đến trước đó còn chưa ăn hết, nhưng Lạc Thải Tư vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho con sói kia.

Cả ngày Lạc Thải Tư dều mất hồn mất vía, ngày thứ chín, thứ mười đã qua đi, con sói xám kia vẫn không tới. Đến ngày thứ mười một, nàng không nhịn được nói với Lam Tiểu Bố, “Ta muốn đi ra ngoài nhìn con sói xám kia một chút, ngươi không nên chạy loạn.”

“Lạc Thải Tư?” Ánh mắt Lam Tiểu Bố rõ ràng đã có thần hơn rất nhiều.

“A…: Lạc Thải Tư vô cùng mừng rỡ nhìn Lam Tiểu Bố, nàng ở đây đã mười hai ngày, thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để cứu Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố khẽ khom người, “Lạc Thải Tư, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

“Ngươi vẫn luôn biết ta đang cứu ngươi sao?” Lạc Thải Tư nghi ngờ nhìn Lam Tiểu Bố, nếu như không phải đã trải qua nhiều ngày như vậy, nàng thật sự sẽ hoài nghi có phải Lam Tiểu Bố đang cố ý hay không.

Lam Tiểu Bố gật đầu. “Đúng vậy, ta mơ mơ hồ hồ cảm thấy được ngươi đang cứu ta, nhưng ta không thể làm được quá nhiều chuyện, giúp ngươi đi tìm dược liệu thôi đã khiến ta suýt chết rồi.”

Mặc dù không thể nào phân tâm ra được, nhưng trong đầu Lam Tiểu Bố cũng có ấn tượng mơ hồ. Chính vì có ấn tượng mơ hồ đó, hắn mới có thể đi theo Lạc Thải Tư rời khỏi Thái Xuyên cổ đạo, mới có thể ngăn cản con sói xám kia, mới có thể rời khỏi hang đá tìm kiếm thảo dược hạ sốt giúp Lạc Thải Tư.

Nhưng mà thật sự lúc tìm kiếm thảo dược giúp Lạc Thải Tư, hắn suýt chút nữa đã chết, lúc đầu hắn chỉ muốn tìm kiếm thảo dược, kết quả lại không ngăn được những mảnh vỡ kí ức tựa như dòng lũ ào ạt tràn vào đầu. Đợi đến khi hắn tìm ra được thảo dược rồi, lập tức bị đau đầu đến hôn mê bất tỉnh. Sau đó là con sói xám kia cứu hắn, thậm chí còn tha hắn đến một nơi trống trải trong khe núi, mãi đến khi Lạc Thải Tư tìm được hắn mới thôi.

“Ngươi rốt cuộc bị sao thế?” Trong lòng Lạc Thải Tư cũng thả lỏng, Lam Tiểu Bố bình yên vô sự, nàng cũng có thể rời đi.

Lam Tiểu Bố đang định nói chuyện, một tiếng ngao ô thê lương đột nhiên truyền đến từ đằng xa. Lạc Thải Tư vội vàng nói, “Chắc con sói xám kia xảy ra chuyện rồi, chúng ta nhanh giúp nó đi, không có sói xám thì chúng ta đã chết đói rồi.”

Lam Tiểu Bố cùng Lạc Thải Tư vừa ra tới cửa, đã nhìn thấy đằng xa có một con sói xám đang tập tễnh đi tới, trong miệng nó ngậm hai con sói con.

“Sói xám đẻ con.” Lạc Thải Tư lập tức hiểu ra.

Con sói xám này đi đến trước mặt Lạc Thải Tư và Lam Tiểu Bố, đột nhiên quỳ rạp xuống, đặt hai con sói con trước mặt hai người, sau đó gầm nhẹ đầy thê lương.

“Ngươi bị thương rồi? Bây giờ tới đây tìm chúng ta giúp đỡ sao?” Lạc Thải Tư nhìn trên người sói xám chồng chất vết thương, lập tức nói.

Sói xám lắc đầu, dùng miệng ủi ủi hai con sói con trên đất.

Lam Tiểu Bố thở dài nói, “Nó biết mình không sống được bao lâu nữa, cho nên muốn nhờ hai chúng ta giúp nó nuôi hai con sói con này. Cho dù như thế nào thì chuyện này ta nhất định sẽ giúp, nó đã cứu ta một lần rồi.”

Tựa như nghe hiểu Lam Tiểu Bố nói, trong mắt sói xám lộ ra tia khát vọng và cảm kích.

Lạc Thải Tư cũng lập tức nói, “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi nuôi hai con sói con này. Nếu như không nhờ có ngươi, chắc là ta đã sớm chết đói rồi.”

Sói xám nghe hiểu lời Lạc Thải Tư nói, quỳ trên mặt đất ai oán mấy tiếng, sau đó mới đứng lên, chậm rãi quay người, từ từ biến mất sau khe núi.
« Chương TrướcChương Tiếp »