Chương 60: Người đàn ông của ta.

Bầu trời bên ngoài hang đá đã hơi hửng sáng, rõ ràng là trời đang sáng lên.

Lạc Thải Tư cảm thấy mình có chút rối loạn, nàng lấy điện thoại từ trong túi ra, lại bỏ thẻ sim vào. Nàng đúng là bác sĩ, nhưng cái nàng học là y học phương tây. Bây giờ trên tay không có thuốc, cũng không có thiết bị, muốn cứu Lam Tiểu Bố, nàng cũng bất lực.

Lúc điện thoại của nàng sáng lên thì lại đặt xuống. Lúc này, nàng cũng chẳng biết tìm ai để chờ giúp đỡ.

Nàng có rất ít bạn bè, thậm chí ngay cả một người bạn thân cũng không có. Người duy nhất có thể giúp nàng cũng chỉ có thể là Lạc gia. Một khi nàng gọi điện thoại về, chỉ sợ bị cấm cửa ngay lập tức. Còn Lam Tiểu Bố, cho dù Lạc gia không dẫn Lam Tiểu Bố đi theo thì tuyệt đối cũng sẽ không dám đắc tội với Thiên âm mà mạo hiểm cứu Lam Tiểu Bố.

Nàng có chút hối hận khi không hỏi số điện thoại của Quý Chính, nếu có số điện thoại của Quý Chính, nàng có thể gọi cho Quý Chính. Quý Chính và Lam Tiểu Bố cùng nhau kí tên trên luận văn phát biểu, chắc hẳn quan hệ rất tốt.

“Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố, ngươi đừng lẩm bẩm nữa, bây giờ ngươi rất nguy hiểm…” Sau khi đặt điện thoại xuống, Lạc Thải Tư liên tục lay mạnh người Lam Tiểu Bố, nàng hi vọng Lam Tiểu Bố có thể tỉnh táo lại.

Thế nhưng Lam Tiểu Bố hoàn toàn làm ngơ lời Lạc Thải Tư nói, ánh mắt y vẫn vô hồn, miệng lẩm bẩm.

Lần đầu tiên Lạc Thải Tư cảm thấy bất lực như vậy, lúc trước nàng một mình vượt qua biển lớn đi đến một quốc gia xa lạ, cũng chưa từng cảm thấy bất lực như bây giờ.

Nàng cảm thấy mình rất kiên cường, bây giờ nàng mới nhận ra, kiên cường có lẽ cũng chỉ là một lớp vỏ ngụy trang của nàng mà thôi. Mắt nàng dâng lên hơi nước, Lạc Thải Tư cố nén không khóc. Nàng cảm thấy có chút khát nước, lung la lung lay đứng dậy, nàng muốn ra ngoài tìm nước uống. Chỉ là nàng vừa đứng lên, cả người đã nghiêng ngả, lập tức ngã ngồi xuống đất.

Lạc Thải Tư biết mình cũng bị bệnh, đầu của nàng rất choáng váng, bây giờ chắc đang nóng sốt.

“Lam Tiểu Bố… Ngươi không cần lẩm bẩm như vậy, chúng ta đều bị bệnh rồi, ngươi là đàn ông, ngươi là đàn ông…” Lạc Thải Tư lại lay người Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố vẫn lẩm bẩm không quan tâm.

Lạc Thải Tư cuối cùng cũng không nhịn được khóc lên, nàng không còn kiên cường nữa, nàng đã từng cho rằng như thế rất buồn cười. Bây giờ nàng mới phát hiện, nàng rất yếu ớt, nàng cần một người có thể dựa vào, chứ không phải ở nơi hoang dã này chăm sóc một người đàn ông điên điên khùng khùng.

“Lam Tiểu Bố… Chúng ta sẽ chết ở đây sao? Lam Tiểu Bố…” Lạc Thải Tư lau nước mắt trên mặt, trong lòng nàng thấp thỏm lo âu, trong miệng lại bắt đầu lẩm bẩm giống như Lam Tiểu Bố, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Thải Tư lại mở mắt ra lần nữa. Trời đã sáng rõ, nhưng ngoài hang vẫn tối tăm mờ mịt.

Sương mù trong núi sâu dày nặng, nơi này lại là chỗ sâu trong Tần Lĩnh, ánh nắng vẫn không thể chiếu rọi đến được.

Lạc Thải Tư cố gắng đi đến cửa động, nàng đứng ở cửa hang nhìn ra ngoài, một tia sáng nhàn nhạt sáng ngời tựa như xuyên qua tất cả ngăn cản chiếu lên khuôn mặt nàng.

Từ nơi xa truyền đến tiếng dã thú gào thét. Lạc Thải Tư giống như không nghe thấy, nàng vẫn ngẩng đầu nhìn tia sáng kia. Suy nghĩ của nàng dần dần bay xa, nàng dường như có thể đi dọc theo tia sáng kia, xuyên qua tầng tầng sương mù, tìm đến nơi mà nàng vẫn muốn đến.

“Lam Tiểu Bố, ngươi nói xem, nếu như không có sương mù, chắc hẳn ánh nắng có thể trực tiếp chiếu đến chỗ chúng ta…” Trên gương mặt Lạc Thải Tư vẫn còn vệt nước mắt đã khô, nàng lại vươn tay ra đón lấy tia nắng kia.

Sau khi khóc, vẻ ngoài cứng rắn của nàng như bị phá vỡ, cho dù giờ phút này cả người nàng mềm yếu vô lực, đầu vẫn cảm thấy choáng váng, nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn. Nếu như ông nội vẫn còn, nàng cũng vẫn sẽ là một đứa bé gái, là đứa bé gái mà ông nội yêu thương nhất.

Có lẽ trong cuộc đời, điều đáng sợ nhất chính là cái chết, sau khi nàng quên đi cái chết, đối mặt với mọi chuyện sẽ bình tĩnh thong dong.

“Lam Tiểu Bố…” Lạc Thải Tư lại kêu một tiếng, sau đó quay đầu lại mới phát hiện không thấy Lam Tiểu Bố đâu cả. Trong lòng nàng giật mình, nhanh chóng kêu lên, “Lam Tiểu Bố, bác sĩ Lam…”

Xung quanh đây trừ tiếng nước chảy và tiếng chim kêu, thì cũng chỉ có tiếng dã thú gào thét thỉnh thoảng truyền đến, Lạc Thải Tư kinh hoảng, nàng vịn vách đá đứng lên. Đầu càng lúc càng choáng váng, nàng lại bắt đầu sợ hãi. Trước đó ở cùng với Lam Tiểu Bố, mặc dù Lam Tiểu Bố ngơ ngơ ngác ngác, cần đến nàng chăm sóc, nhưng nàng cũng cảm thấy có chỗ dựa dẫm, hoặc là có đồng bọn ở cùng. Bây giờ nàng chỉ còn một mình ở đây, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy cô đơn và sợ sệt.

“Bác sĩ Lam… Lam Tiểu Bố…”

Không có người đáp lại, chỉ một lát sau, giọng nói của nàng mới vang vọng lại từ sâu trong khe núi, càng lộ ra vẻ trống vắng. Lạc Thải Tư lại rùng mình một cái, nàng đột nhiên cảm thấy cuộc đời con người, điều đáng sợ nhất không phải là cái chết, mà là tịch mịch và cô độc. Cô độc mới gây ra sợ hãi, cô độc mới khiến con người càng sợ sệt.

Cảm thấy cơ thể có chút sức lực, Lạc Thải Tư vịn vách đá đi ra ngoài, Nàng muốn đi tìm Lam Tiểu Bố, nỗi cô độc dày vò khiến nàng không thể nào ở một mình ở đây được nữa.

“Ô…” Tiếng sói tru quen thuốc lại truyền đến, sắc mặt Lạc Thải Tư trắng bệch, chính là con sói xám ngày hôm qua, nó lại đến đây rồi.

Lạc Thải Tư lập tức nghĩ đến Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố không ở trong động có phải là do một mình đi ra ngoài rồi bị con sói xám kia ăn thịt rồi không? Nghĩ đến chuyện sói xám cắn xé Lam Tiểu Bố, Lạc Thải Tư không nhịn được run lên. Nàng rất muốn quay trở vể hang đá, trong lòng nàng hiểu rõ, cho dù nàng có quay về đó, con sói xám kia vẫn sẽ biết được tìm đến ăn thịt nàng.

Nước mắt lại lần nữa tràn ra, chết ở đây còn chưa tính, thế nhưng còn bị sói xé nát thân thể nuốt vào bụng, nghĩ đến đây, Lạc Thải Tư lại không kiềm được sợ hãi.

Vịn vào vách đã đứng ở cửa hang thêm vài phút, Lạc Thải Tư mới hít một hơi thật sau, tựa như đã hạ quyết tâm. Nàng lại chậm rãi đi vào trong hang, lấy từ trong ba lo một cái kẹp tóc có hình nhân vật hoạt hình rất đáng yêu kẹp lên mái tóc ngắn của mình, sau đó lại lấy ra một chiếc hộp, bên trong hộp là một sợi dây chuyền. Dây chuyền này cũng không phải là hàng cao cấp, chỉ là một dây chuyền trân châu bình thường mà thôi. Lạc Thải Tư cố hết sức mới đeo dây chuyền lên cổ, vuốt vuốt tóc mình, lúc này mới lẩm bẩm, “Đi cùng với ông nội cũng rất tốt.”

“Viên thải phong hĩ? Muội chi đông hĩ. Vân ai chi tư? Mỹ mạnh dong hĩ…”

Lạc Thải Tư tự lẩm bẩm, khóe miệng nàng cong lên, gương mặt cũng hồng hào hơn, “Ông nội nói ta là nha đầu đẹp nhất Lạc gia, tương lai nhất định sẽ có một người đàn ông đỉnh thiên lập địa hẹn ta đến một nơi vô cùng xinh đẹp, sau đó ta mới có thể gả cho hắn…”

Lạc Thải Tư ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, “Có lẽ người đàn ông kia của ta, hắn đang ở phía bên kia chờ ta, ta phải trang điểm thật đẹp đến đó tìm hắn…”

“Ô ngao…” Tiếng sói xám gào lên một lần nữa kéo Lạc Thải Tư quay về hiện thực, đầu càng lúc càng nặng, nàng lắc đầu thật mạnh, “Ta sắp chết rồi sao?”

Tận đáy lòng nàng biết rõ, có lẽ mình thật sự không còn sống được bao lâu nữa, nếu không thì tại sao luôn nhớ đến ông nội?

Cố gắng ném hết những suy nghĩ này đi, Lạc Thải Tư bước về phía sói đang gào. Lam Tiểu Bố chắc đã bị sói ăn, ở đây đợi sói tìm đến ăn nàng, không bằng nảng chủ động đi qua, ít nhất thì trước khi chết còn có người làm bạn. So với cái chết, nàng càng sợ sự cô độc hơn, cho dù chết rồi, nàng cũng không muốn một mình đi trên con đường hoàng tuyền. Có Lam Tiểu Bố, ít nhất cũng có một người bạn.