Chương 59: Sói xám (2)

Sói xám vừa lúc mở mắt ra. Nó nhìn chằm chằm Lạc Thải Tư đang giơ tảng đá lên. Trong lòng Lạc Thải Tư giật mình, nàng còn chưa kịp phản ứng lại đã phát hiện con sói này nhắm mắt lại lần nữa.

Đây là chịu chết sao? Lạc Thải Tư nhanh chóng hiểu được, con sói xám này đã bị Lam Tiểu Bố bóp cổ đến mức không còn bao nhiêu sức lực nữa, hoặc là nói con sói xám này vốn miệng cọp gan thỏ. Nó hiểu được có phản kháng cũng vô dụng, cuối cùng vẫn sẽ bị Lam Tiểu Bố bóp chết cho nên không phản kháng nữa.

Lạc Thải Tư còn đang suy nghĩ có nên đập xuống hay không, thì nàng trông thấy khóe mắt con sói xuất hiện một vệt nước mắt.

Rõ ràng vừa rồi còn là một con sói hung ác muốn cắn đứt cổ mình, thế nhưng Lạc Thải Tư vẫn không thể xuống tay được. Nàng biết mình nhất định phải ra tay, bằng không thì có thể sẽ gặp phải kết cục như câu chuyện nông phu và con rắn. Nhưng biết thì biết, hết lần này đến lần khác nàng vẫn không thuyết phục được tâm của mình.

Thở dài một hơi, Lạc Thải Tư nói, “Nể tình ngươi đang mang thai, ta không gϊếŧ ngươi. Ngươi đi nhanh lên, không được tới gần hai chúng ta nữa, nếu không ta sẽ để Lam Tiểu Bố gϊếŧ chết ngươi. Ngươi chắc hẳn biết được Lam Tiểu Bố gϊếŧ ngươi là chuyện rất dễ dàng, cũng giống như vừa rồi đấy, trực tiếp bóp cổ ngươi, ngươi sẽ chẳng thể nào thở được nữa.”

Lạc Thải Tư vừa nói, vừa làm ra dáng vẻ bóp cổ. Nàng cố tỏ vẻ đáng sợ một chút, nhưng vẫn chẳng hề đáng sợ một chút nào.

Có lẽ nó nghe hiểu lời Lạc Thải Tư nói, sói xám giãy dụa bò lên, sau đó tập tễnh đi xa.

Lạc Thải Tư cầm tảng đá lên, chỉ cần sói xám có hành động bất thường gì, nàng sẽ lập tức đập xuống, sau đó để Lam Tiểu Bố ra tay.

Nàng đã nhìn ra, Lam Tiểu Bố không phải đã hoàn toàn sụp đổ, mà là đang bị chuyện gì đó trói buộc. Chỉ cần nguy hiểm, Lam Tiểu Bố nhất định sẽ ra tay. Lạc Thải Tư không biết chuyện gì đang trói buộc Lam Tiểu Bố, nhưng nàng đoán đó chắc hẳn là chuyện vô cùng quan trọng. Nếu không thì với tài hoa hơn người của bác sĩ Lam Tiểu Bố, sao có thể cả ngày lải nhải trong miệng như vậy.

Chờ sau khi sói xám đã đi xa, Lạc Thải Tư mới dẫn Lam Tiểu Bố đi theo hướng ngược lại.

So với lúc vừa đến khe sâu này, Lạc Thải Tư cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nàng cảm thấy Lam Tiểu Bố hình như rất lợi hại. Nếu không thì cũng không thể nào khống chế được con sói xám kia. Hơn nữa quần áo trên người Lam Tiểu Bố còn không đủ che thân, đã vậy còn đi chân đất, ngâm nước suối liên tục, thế mà đến bây giờ hắn chẳng hắt hơi một cái nào, đây cũng không phải thể chất bình thường.

Dẫn Lam Tiểu Bố đi dọc theo khe sâu khoảng ba bốn tiếng đồng hồ, đến khi Lạc Thải Tư cảm thấy không thể đi được nữa, nàng nhìn thấy một nơi ẩn náu rất tốt.

Đó là một hang đá, cửa hang đá chỉ khoảng chừng hai mét. Bên trong đen nhánh, hoàn toàn không nhìn thấy rõ.

Lạc Thải Tư đi đến cửa hang, quay đầu nhìn Lam Tiểu Bố một chút, trong lòng nàng có chút sợ hãi, muốn gọi Lam Tiểu Bố đi vào xem xét một chút. Nhưng mà lập tức nhớ đến tình hình bây giờ của Lam Tiểu Bố, đành phải mở đèn pin trong điện thoại ra, tự mình cẩn thận đi vào trong.

..

Lạc Thải Tư thở phào nhẹ nhõm, bên trong hang đá này cũng không có dã thú nào cả, chỉ có một ít xương của động vật và những cành lá đã khô nát.

Lạc Thải Tư quét dọn hang đá thật sạch sẽ, sau khi dẫn Lam Tiểu Bố vào trong hang đá, cả người lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trước đó vẫn luôn vội vàng, không cảm thấy gì cả, bây giờ dừng lại nghỉ ngơi, Lạc Thải Tư mới cảm nhận được cả người đau nhức, lạnh lẽo toàn thân.

Lấy mấy miếng băng dán cá nhân dán lên bả vai, lại lấy trong balo ra một cái áo khoác duy nhất đắp lên người. Gió trong khe núi thổi qua, Lạc Thải Tư rùng mình một cái, nàng cảm thấy vô cùng lạnh. Ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía chân của Lam Tiểu Bố, trên người Lam Tiểu Bố vẫn còn ẩm ướt, thậm chí còn đi chân đất, cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ bị bệnh.

Cho nên mặc dù bản thân đã mệt đến nổi không muốn nhúc nhích, Lạc Thải Tư vẫn ngồi dậy nhặt mấy nhánh cây khô ở xung quanh, sau đó nhóm một đống lửa ngay cửa hang.

Dưới ánh lửa, Lạc Thải Tư cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút. Giờ phút này, nàng thậm chí cảm thấy có chút may mắn khi trong túi của mình còn một chiếc bật lửa.

Quần áo trên người Lam Tiểu Bố bắt đầu xuất hiện hơi nước, Lạc Thải Tư lấy ra một chiếc khăn mặt, lau người đơn giản giúp Lam Tiểu Bố một chút, sau đó quấn khăn mặt lên người Lam Tiểu Bố.

Nàng không dám lấy áo khoác của mình đưa cho Lam Tiểu Bố, nàng lo lắng mình sẽ bị bệnh. Một khi nàng bị bệnh thì nàng và Lam Tiểu Bố chỉ có một con đường chết.

Trời dần dần tối đi, Lạc Thải Tư nhìn sơn cốc mờ mịt bên ngoài, trong lòng có chút bàng hoàng, không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.

Từ sâu trong khe núi truyền đến tiếng gầm rú của dã thú, khiến Lạc Thải Tư vô cùng bất an, lo lắng. Theo bản năng, nàng nhích lại gần Lam Tiểu Bố một chút, nhìn ánh mắt Lam Tiểu Bố vẫn vô hồn như trước, do dự một chút rồi hỏi, “Lam Tiểu Bố, tại sao ngươi lại xuất hiện ở Tần Lĩnh sơn mạch?”

Lam Tiểu Bố đang lẩm bẩm dừng lại một chút, tựa như đang nghĩ về vấn đề này, nhưng rất nhanh, hắn lập tức cau mày đau đớn, sau đó lại tiếp tục lẩm bẩm.

Lạc Thải Tư cảm thấy Lam Tiểu Bố thật sự không phải có vấn đề, ít nhất thì hắn có thể hiểu được nàng đang nói về hắn, bây giờ chắc là có chuyện gì đó kí©h thí©ɧ đến hắn, nàng muốn cứu được Lam Tiểu Bố, nhất định phải từ từ, tuyệt đối không được nóng vội.

Ngọn lửa dần dần yếu đi Lạc Thải Tư lại ném thêm một ít củi khô vào, ngọn lửa lại bùng cháy lên một lần nữa, Lạc Thải Tư nhìn bóng đêm bên ngoài dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lạc Thải Tư mơ thấy một giấc mơ rất dài, nàng mơ thấy bản thân mình đang nghiên cứu phương án chữa trị của ông nội, nhưng lại thiếu đi mất một loại dược liệu, nàng một mình đi sâu vào trong núi tìm kiếm dược liệu này, kết quả lại bị lạc ở trong núi. Ngay khi nàng đang tìm đường ra, nàng gặp phải một đàn sói, trong lúc chạy trốn, nàng bị ngã xuống một vách núi sâu…

Sợ hãi khiến Lạc Thải Tư bừng tỉnh, nàng nhìn thấy chính mình đang dựa sát vào người Lam Tiểu Bố, mà cả người Lam Tiểu Bố đang nóng lên, nhưng hắn vẫn đang lẩm bẩm như cũ.

Không xong rồi, Lam Tiểu Bố bị bệnh.