Chương 55: Côn Luân

Khi Lam Tiểu Bố mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân vẫn còn sống, linh hồn muốn chiếm đoạt thân xác của hắn đã biến mất không thấy đâu. Lúc này Lam Tiểu Bố kích động không ngừng, hắn đã thành công.

Nhưng khi hắn vừa nghĩ tới mình thành công thì vô số mảnh vô trí nhớ lớn vô tận chen chúc xông vào trong đầu hắn. Lam Tiểu Bố há mồm phun một búng máu tươi, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh tiếp.

Lam Tiểu Bố trợn lớn hai mắt, hắn cảm nhận được những mảnh vụn trí nhớ tràn vào đầu hắn kia quá đáng sợ, thậm chí có những suy nghĩ và tri thức to lớn tới mức hắn chưa từng nghe tới bao giờ.

Khoảng cách ngắn nhất giữa hai vật thể không phải là đường thẳng, không gian có thể xếp, thời gian có thể chỉnh lý kéo dài…

Các lý luận vũ trụ học có thể hỗ trợ lẫn nhau, ngưng đọng vật chất có thể giúp vượt qua cực hạn… Tính toán vượt qua khoảng cách canh tốc, biện luận công thức….

“Phụt!” Lam Tiểu Bố lại phun ra thêm một búng máu nữa, những mảnh vụn kí ức vọt vào trong đầu hắn càng ngày càng nhiều, nếu hắn không sửa lại thành tri thức thuộc về mình thì hắn sẽ phát điên lên mất.

Lúc này, Lam Tiểu Bố không dám tiếp xúc chi tiết với những tri thức đó nữa, chỉ điên cuồng sửa lại những mảnh vụn kí ức vọt tới, mặc kệ là tốt hay không tốt đều tồn tại trong đầu hắn, đầu tiên phải biến thành của mình, sau đó mới chỉnh lý lại dần dần…

Tại sao ta lại làm được điều này?

Lam Tiểu Bố rất muốn biết tại sao, nhưng hắn không dám nghĩ tới, có quá nhiều mảnh kí ức khiến hắn không thể không đặt nghi vấn của mình sang một bên.

Không biết đã qua bao lâu, Lam Tiểu Bố hoảng sợ tỉnh táo lại từ cơn đói bụng. Trong đầu thoáng hiện ra suy nghĩ hắn nhất định phải ăn no bụng, nếu không sẽ chết đói.

Suy nghĩ đó chỉ hơi thoáng qua, Lam Tiểu Bố đã đi ngay tới cửa đĩa bay. Động tác của hắn thì đang mở cửa, nhưng tầm mắt lại không đặt trên cửa. Vì lúc này trong đầu hắn có vô tận mảnh vỡ kí ức cần hẳn phải sửa sang lại một lượt.

Tay hắn đẩy cửa theo bản năng một cái, cửa không mở ra. Cơ thể Lam Tiểu Bố hơi ngừng lại một chốc, sau đó một mảnh trí nhớ đột nhiên hiện lên, hắn đi tới trước buồng lái đĩa bay, sau đó dùng tay đè lên mặt phẳng trên mặt kính.

“Trạng thái của phi thuyền là vô chủ, trạng thái của phi thuyền là vô chủ…”

Ánh mắt của Lam Tiểu Bố vẫn mờ mịt, miệng lẩm bẩm theo, lúc này hắn đang điên cuồng đối phó với vô số mảnh vụn trí nhớ và kiến thức xuất hiện trong đầu.

Trạng thái phi thuyền vô chủ kêu khoảng bảy tám lần, lúc này Lam Tiểu Bố hành động như một người máy, nhấc tay cầm lên, sau đó đè xuống lần nữa.

“Phi thuyền bắt đầu nhận chủ, sau 5, 4, 3, 2, 1… Phi thuyền nhận chủ thành công, xin chủ nhân đặt tên cho phi thuyền.”

“Côn Luân…” Lam Tiểu Bố vô thức nói ra hai chữ này.

“Côn Luân đã nhận được, chờ chủ nhân đưa ra chỉ thị.”

“Mở cửa…”

Chờ Lam Tiểu Bố nói xong, lại đi về phía cửa đĩa bay.

Lần này cửa đĩa bay tự động mở ra, Lam Tiểu Bố nhảy ra bên ngoài. Ngay khi Lam Tiểu Bố vừa rời đi, cửa đĩa bay lập tức đóng lại.

Lúc này Lam Tiểu Bố đang điên cuồng tiếp nhận những mảnh vụn kiến thức, căn bản không để ý tới mình đang ở nơi nào. Sâu trong tiềm thức ra lệnh cho cơ thể nhanh chóng đi tìm đồ ăn, tìm được đồ ăn xong lại chỉnh lý toàn bộ mảnh vụn kiến thức.



Từ xưa tới nay, Tần Lĩnh là dãy núi truyền thừa từ nền văn minh Hoa Hạ, nơi này chứa vô số con đường cổ như Tử Ngọ, Bao Tà, Trần Thương, Kỳ Sơn, Kim Ngưu…

(*Là những con đường cổ băng qua núi.)

Những con đường cổ này từ xưa tới nay đều thu hút đông đảo du khách, khi đi trên những con đường này, du khách sẽ được cảm nhận ánh sáng chói lóa của nền văn minh Hoa Hạ xưa và được khí tức cổ xưa bao bọc lấy cơ thể.

Nhưng con đường cổ nổi tiếng nhất dãy núi Tần Lĩnh đều không thuộc những cung đường vừa kể trên, mà nó là con đường cổ Thái Xuyên.

Thậm chí có rất nhiều người chưa từng nghe tới đường cổ Thái Xuyên, có tin đồn rằng, năm đó khi Lý Bạch không được như ý ở chốn quan trường, khi băng qua núi Thái Bạch ở dãy Tần Lĩnh đã nhìn thấy tiên nhân thực sự, chỉ là tiên phàm khác biệt, ông chỉ có thể ngẩng mặt nhìn lên tiên nhân mà không thể chạm vào được. Vì thế ông đã viết nên bài thơ [Cổ Phong Kỳ Ngữ]

“Biếc xanh Thái Bạch vì sao ?

Sắp bày tinh tú trên cao đông ngời!

Qua ba trăm dặm bầu trời,

Hướng về cõi thế xa xôi vô cùng!

….

Đến người đắc đạo gặp thôi,

Quỳ lâu! Phép quý xin người bảo ban….*”

(*Bản dịch của Dương Anh Sơn-giáo sư triết học)

Dĩ nhiên Lý Bạch không quỳ để xin công pháp tu tiên, khi ông rời khỏi đường cổ Thái Xuyên thì bắt đầu chuyên tâm đi tìm tiên nhân, thu thập cỏ tiên, bước lên con đường luyện tiên đan.

Đường cổ Thái Xuyên chính là một con đường cổ mới được khai phá dựa trên điển cố này, hoặc có lẽ là do con đường này quá hiểm trở nên dù đường cổ Thái Xuyên rất nổi tiếng nhưng số lượng du khách tới cũng không quá đông.

Lạc Thải Tư khoác ba lô trên vai, lúc này đang đứng trên một đài ngắm cảnh ở đường cổ Thái Xuyên, dóng mắt nhìn ra phía dãy núi sương mù che lấp đỉnh ở phía xa.

Cô cảm thấy bản thân lúc này giống như dãy núi mờ mịt sương mù kia vậy, không thấy rõ đường đi nước bước của mình, cũng không biết sau này nên làm gì.

Vạn dặm xa xôi chạy về đây từ San Francisco chỉ vì muốn tham luận y học với tác giả của bài luận văn nổi tiếng kia, nhưng sự thật lại nhắc nhở cho cô ta biết rằng, không phải cứ là đồ mình muốn thì nhất định có thể làm được.

Lam Tiểu Bố có thể nói là một thiên tài ngành y mà cô biết từ khi học nghề y tới nay, mới mười tám tuổi đã phát hiện ra vấn đề tai họa ngầm của lam cơ môi kháng sinh rồi. Nên biết, Lam cơ môi kháng sinh chính là phát hiện vĩ đại nhất thế kỉ hai mươi mốt. Vô số người bị bệnh sau khi dùng lam cơ môi kháng sinh đều chưa từng gặp bất trắc nào.

Cả thế giới có biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng và nhà nghiên cứu y học chứ? Nhưng lại chỉ có một mình Lam Tiểu Bố phát hiện lam cơ môi kháng sinh có vấn đề. Nếu như trước đây sẽ có người nói Lam Tiểu Bố nói bừa, mắt có vấn đề, nhưng nửa tháng trước, những bệnh nhân từng sử dụng lam cơ môi kháng sinh đều đồng loạt xảy ra vấn đề. Điều này đã chứng minh nghiên cứu của Lam Tiểu Bố là đúng. Mà lúc này các đơn vị chữa bệnh và các đơn vị điều chế thuốc đều đang điên cuồng tìm kiếm Lam Tiểu Bố, nếu Lam Tiểu Bố có thể phát hiện ra vấn đề này thì dĩ nhiên hắn sẽ giải quyết được nó.