Lâu Học Mậu hừ lạnh một cái, không buồn để ý tới Lâu Như Ngọc, xoay người bước vào trong nhà.
Lâu Chính Tu nhanh chóng đi theo sau, Lâu Như Ngọc nhìn mà nghi ngờ không thôi, bác cả luôn nhìn hắn ta với vẻ mặt ôn hòa mà, sao hôm nay lại bày sắc mặt với hắn ta thế? Mặc kệ như nào thì hắn ta cũng không dám đắc tội với bác cả, vì thế liền vội chạy theo sau.
"Như Ngọc, bắt đầu từ hôm nay ngươi không được phép ra ngoài lêu lổng nữa. Một là chăm chỉ học hành, hai là làm công việc trong mỏ cho ta." Lâu Học Mậu vừa ngồi xuống liền nói, ý tứ bên trong không cho phép đứa cháu không nên thân nghi ngờ.
"Dạ, bác cả, ngươi cũng biết ngành học của ta không phải là đoán ngọc mà." Lâu Như Ngọc không hiểu sao đột nhiên bác cả lại thay đổi thái độ với hắn như thế.
Lâu Học Mậu không quan tâm tới câu trả lời của Lâu Như Ngọc, chỉ nói tiếp: "Còn nữa, chờ một lúc nữa ta sẽ từ chối mối hôn sự của ngươi và Tô Sầm của Tô gia kia, sau này cũng không được phép lui tới với cô ta nữa."
"Tại sao chứ? Bác cả, đó là người mà ta thích." Lâu Như Ngọc nghe thấy hôn nhân của mình và Tô Sầm sắp không thành, lập tức phản kháng.
Lâu Học Mậu lạnh lùng nhìn Lâu Như Ngọc, nói: "Nếu ngươi muốn nhìn thấy Lâu gia bị người ta san bằng thì cứ việc tới Tô gia. Tuy nhiên trước lúc đó ta sẽ đánh chết thằng ranh như ngươi trước."
Nghe được ngữ khí đáng sợ của bác cả, Lâu Như Ngọc giật mình, không dám nói nhiều thêm nửa chữ.
Lâu Chính Tu nói: "Chủ tịch, mặc dù Lam Tiểu Bố rất đáng sợ, nhưng hắn vẫn không thể uy hϊếp được Lâu gia chúng ta mới phải? Theo như ta biết thì Cử Kiệt và Cử Quân bị Lam Tiểu Bố gϊếŧ chết trong phòng phẫu thuật, hơn nữa sau khi gϊếŧ người xong Lam Tiểu Bố liền bỏ chạy."
Câu phía sau Lâu Chính Tu không nói, nhưng Lâu Học Mậu hiểu được ý của Lâu Chính Tu, đó là người mạnh trong Lâu gia rất nhiều. Hơn nữa Lâu gia giàu có nhờ đào mỏ quặng, đừng nghĩ mặt trái của ngành này không nhiều, để tranh được một khu mỏ có ai mà không phải đổ máu chứ? Chết mấy người cũng là chuyện thường ở huyện.
Cho dù Lam Tiểu Bố có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một tên bác sĩ mà thôi. Lâu Chính Tu có thể đối xử khách khí với Lam Tiểu Bố là vì hắn ta biết lòng dạ Lam Tiểu Bố rất độc ác, không muốn gây xích mích với loại người như vậy. Nhưng chỉ một tên nhóc như Lam Tiểu Bố cũng muốn ngồi lên đầu nhà họ Lâu thì hình như không đủ.
"Bác cả, Lam Tiểu Bố sao ạ?" Lâu Như Ngọc cẩn thận hỏi, dĩ nhiên hắn ta biết ai là Lam Tiểu Bố. Đó là người gϊếŧ Cử Kiệt và Cử Quân của Cử gia. Gϊếŧ Cử Quân thì cũng bình thường, nhưng Cử Kiệt là nhân vật còn mạnh hơn cả bác cả nữa.
Lâu Chính Tu đáp: "Tô Sầm là phụ nữ của Lam Tiểu Bố, vì thế tốt nhất ngươi đừng có ước mơ tới Tô Sầm nữa."
Lâu Như Ngọc nghe thấy Tô Sầm là người phụ nữ của Lam Tiểu Bố thì cảm thấy cổ lành lạnh. Hắn ta là một tên thiếu gia ăn chơi có tiếng trong giới, cũng biết Lam Tiểu Bố không sợ bất kì ai, nếu không hắn sẽ không gϊếŧ Cử Kiệt và Cử Quân. Điều hắn ta lo không phải là Lam Tiểu Bố sẽ đối phó với Lâu gia, mà là lo Lam Tiểu Bố sẽ đối phó hắn ta.
Còn hắn ta ngày ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, Lam Tiểu Bố muốn đối phó hắn ta thực sự quá đơn giản. Nghĩ tới dây, hắn ta vốn còn định kháng cự lập tức nuốt vào trong.
Lâu Học Mậu nhìn Lâu Chính Tu thở dài: "Ngươi cho rằng ta kiêng kị hắn ta vì hắn ta gϊếŧ chết Cử Kiệt và Cử Quân sao? Thực lực Cử gia đúng là mạnh hơn so với Lâu gia, nhưng ta không kiêng kị Lam Tiểu Bố vì chuyện này."
Thấy Lâu Chính Kiệt vẫn chưa hiểu, Lâu Học Mậu lại nói tiếp: "Cách đây không lâu ta thu được tin tức bang Sinh Ngạc bị Lam Tiểu Bố một mình diệt sạch. Ngay cả bang chủ Phong Bác, năm tướng, hai mươi Tử cũng không một ai may mắn sống sót. Ngươi cảm thấy Lâu gia ta có thể mạnh hơn được bang Sinh Ngạc không?"
Nghe thấy lời của Lâu Học Mậu, Lâu Chính Tu tê da đầu, người cũng lạnh buốt. Lúc này hắn ta đang cảm thấy cực kì vui mừng vì đã đối xử khách khí với Lam Tiểu Bố ngay từ đầu mà không làm ra chuyện gì khác.
Người bình thường thì có thể không biết tới bang Sinh Ngạc nhưng Lâu gia họ sao có thể không biết tới bang Sinh Ngạc được? Năm tướng của bang Sinh Ngạc đều là cường giả nội công. Sau khi nguyên khí địa cầu bùng nổ thì trong hai mươi Tử của bang Sinh Ngạc có thể còn có thêm mấy cường giả nội công nữa. Bang phái này có thể nói là đi ngang khắp khu vực Đông Nam Á rồi, bây giờ lại bị Lam Tiểu Bố tiêu diệt, sao hắn ta có thể không lạnh người cho được?
Trái lại, Lam Như Ngọc không biết bang Sinh Ngạc là gì thì bình thản hơn một chút.
Uy hϊếp không lớn bằng việc Lam Tiểu Bố gϊếŧ chết Cử Quân.
Lâu Học Mậu hạ giọng nói: "Mặc dù cả ngươi và ta đều không phải võ giả, nhưng ta tin ngươi cũng không xa lạ gì với võ giả nội công đi. Lâu gia ta cũng có một vị là võ giả nội công. Ngươi đã thấy võ giả nào đi trong hai bước liền biến mất tung mất dạng trước mắt chưa?"
Vừa rồi khi Lam Tiểu Bố rời đi, bước đầu tiên đã đi được mấy chục mét, thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là bóng lưng, bước thứ hai thì họ đã không thể nhìn thấy người nữa.
Lâu Chính Tu thở dài một hơi, cẩn thận hỏi: "Chủ tịch, bang Sinh Ngạc toàn diệt là do Lam Tiểu Bố, tin tức này đã xác nhận chưa?"
Lâu Học Mậu lắc đầu nói: "Ta chỉ mới biết được qua miệng một người bạn cũ mà thôi. Nếu không tại sao ta lại vội vàng chạy về khi nghe tin Lam Tiểu Bố tới chứ? Chuyện này dừng lại ở đây, không ai được phép truyền ra ngoài. Còn Như Ngọc, ngươi phải thu liễm một chút đi, không được phép ra ngoài vi phạm gia quy nữa. Ta sẽ tới Tô gia loại bỏ hôn ước của ngươi và Tô Sầm, chuyện này cứ thế cho qua thôi."
"Vâng, bác cả." Lâu Như Ngọc cúi thấp đầu nói.
...