"Ta chính là Lâu Học Mậu, không quấy rầy chút nào cả. Một vị khách quý khó mời muốn mời cũng không mời được như bác sĩ Lam đây, hôm nay đột nhiên tới chơi khiến ta thực sự rất vui vẻ. Y Nhân, mau lấy trà Đại Hồng Bào * chính tông của núi Vũ Di tới đây. Chính Tu, ngươi thì đi sắp xếp một khách sạn tốt nhất Đông Khánh đi, hôm nay nhất định phải khiến bác sĩ Lam chơi thỏa thuê..." vẻ mặt cao hứng của Lâu Học Mậu như sắp tràn ra tới nơi. Bất kì ai nhìn vào cũng nghĩ hắn ta thực sự vui vì Lam Tiểu Bố tới.
(*Trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di còn gọi là loại trà ngon nhất, vua của các loại trà. Đại Hồng Bào là một trong thập đại danh trà nổi tiếng lừng danh với mức độ lên men 90%, nước trà pha ra có màu đỏ cam hơi thiên vàng óng mật. Đại Hồng Bào mang cho người uống cảm nhận được sự êm lâng lâng trong hương vị trái cây chín thoang thoảng, hậu ngọt lưu luyến không buông nơi đầu lưỡi. Đại Hồng Bào nổi tiếng trong giới sành trà không chỉ nằm ở hương vị chinh phục mọi vị giác mà còn ở sản lượng ít và nhiều công dụng có ích cho sức khỏe.)
"Chờ một chút..." Lam Tiểu Bố ngăn cản Lâu Chính Tu đang chuẩn bị ra ngoài, sau đó nói với Lâu Học Mậu: "Trưởng thôn Lâu, hôm nay ta tới vì một số chuyện nhỏ mà thôi, xong xuôi sẽ đi ngay."
Vốn dĩ Lam Tiểu Bố định nói thêm một câu, nếu chưa làm xong thì ta sẽ ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy người của Lâu gia khá nhiệt tình. Mặc dù hắn tới đây để hỏi tội, nhưng người ta lại không động thủ trước, hắn cũng không thể uy hϊếp nhà người ta được.
Lâu Học Mậu cười mỉm, nói: "Mời bác sĩ Lam cứ nói, chỉ cần chuyện Lâu Học Mậu ta có thể giúp thì nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ. Ta đã xác định người bạn tốt như bác sĩ Lam rồi."
"Vậy thì cảm ơn trưởng thôn Lâu." Đầu tiên Lam Tiểu Bố cảm ơn trước, sau đó mới hỏi: "Không biết Lâu Như Ngọc có ở trong thôn không?"
Nghe thấy cái tên Lâu Như Ngọc, sắc mặt Lâu Học Mậu hơi thay đổi, ngay cả Y Nhân vừa pha trà xong đi vào nghe vậy cũng run tay.
Lâu Chính Tu thầm nghĩ không ổn, Lâu gia vì khoáng sản mà gây thù chuốc oán với không ít người, lúc này cũng coi như suy yếu không ít, chỉ còn một người lúc nào cũng nói năng và hành sự phách lối nhất là Lâu Như Ngọc. Trong tay Lâu Như Ngọc thậm chí còn có một mạng người rồi, nhưng hắn ta lại không biết thu liễm, ở bên ngoài hành sự cực kì phách lối. Ngay cả Lâu Chính Tu cũng phải ra mặt thu diện cục diện giúp hắn ta mấy lần.
Bởi vì Lâu Như Ngọc là cháu ruột của Lâu Học Mậu, cộng thêm trên người mang bệnh nên Lâu Học Mậu luôn mắt nhắm mắt mở với hắn ta, cũng may chưa có gia tộc nào ở Đông Khánh bất bình với Lâu gia.
Nhưng lần này thì khác, nếu Lâu Như Ngọc đắc tội với Lam Tiểu Bố thì họ khó mà giải thích được. Lâu gia mạnh thật, nhưng muốn giải quyết Lam Tiểu Bố cũng tốn rất nhiều năng lực. Trừ khi hiện tại có thể khống chế được Lam Tiểu Bố, chỉ cần khống chế được người này thì nói không chừng Lâu gia sẽ...
Lâu Chính Tu nghĩ tới đây, tim không nhịn được mà gia tăng nhịp đập.
Lâu Học Mậu lạnh lùng nhìn Lâu Chính Tu, Lâu Chính Tu giật mình, vội vàng bình ổn tâm trạng.
Thấy Lâu Chính Tu bình ổn hơn, Lâu Học Mậu thở dài nói với Lam Tiểu Bố: "Bác sĩ Lam, Lâu Như Ngọc là cháu ruột của ta, bình thường hắn luôn tỏ ra vô học, nếu có chỗ nào đắc tội tới ngài thì đó là do ta sai. Bác sĩ Lam cứ nói, Lâu Học Mậu ta nhất định có thể làm được."
Dù không làm được thì cũng phải làm bằng được, Lâu Học Mậu thực sự không biết nên làm sao cho phải. Đứa cháu không nên thân này sao không có ngày nào khiến hắn ta yên tĩnh một chút chứ? Đắc tội ai không đắc lại đi đắc tội tôn đại phật Lam Tiểu Bố này?
Lam Tiểu Bố nhàn nhạt nói: "Trưởng thôn Lâu, Lâu Như Ngọc không đắc tội ta, chỉ là ta có thích một cô gái tên là Tô Sầm..."
Lam Tiểu Bố nói tới đây thì không nói tiếp nữa, hắn biết đối phương có thể hiểu ý của hắn.
Nghe thấy lời của Lam Tiểu Bố, Lâu Học Mậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống. Không đắc tội với Lam Tiểu Bố là được, còn chuyện của cô gái tên Tô Sầm kia không phải là sai lầm của hắn ta.
Lâu Học Mậu nghiêm nghị giải thích: "Chuyện của Tô Sầm và Như Ngọc là quyết định bốn năm trước, lúc đó Như Ngọc tới Hải Dương, khi gặp được Tô Sầm liền khẩn cầu với ta. Lúc ấy ta và Tô Thiện cùng ước định chờ Tô Sầm tốt nghiệp xong sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai người họ."
Nói tới đây, giọng nói Lâu Học Mậu càng thành khẩn hơn: "Bác sĩ Lam, chuyện của ngươi ta thực sự không biết. Nếu ta biết thì ta chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện đó. Nhưng may bây giờ chuyện vẫn chưa muộn, ngay hôm nay ta sẽ bàn bạc lại với Tô Thiện hủy cuộc hôn nhân này. Lâu gia ta đảm bảo sẽ không gây bất kì chuyện bất lợi nào cho Tô gia, chuyện này mong bác sĩ Lam cứ yên tâm. Như ta đã nói, bác sĩ Lam và cô bé Tô Sầm kia quả là trời sinh một cặp, Lâu Học Mậu này xin chúc mừng trước một tiếng."
Lam Tiểu Bố không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vật, đối phương đã cúi đầu trước như vậy rồi, hắn cũng không thể hùng hổ dọa người ta được, vì thế liền ôm quyền nói: "Cảm ơn trưởng thôn đã tác thành, nếu như vậy thì ta sẽ không quấy rầy nữa, tạm biệt."
"Bác sĩ Lam, vất vả lắm mới tới chơi một chuyến, không bằng..." Lâu Học Mậu tỏ ra nhiệt tình giữ người lại.
Lam Tiểu Bố nói lại: "Ta còn một số chuyện cần phải làm ngay, sau này có duyên sẽ gặp lại, xin trưởng thôn Lâu dừng bước."
Nói xong lời này, Lam Tiểu Bố đã đi tới cửa rồi. Hắn tập trung nguyên khí vào cơ thể, thân hình hơi nhoáng lên, đi một lần được mấy chục mét, sau đó nhanh chóng biến mất tăm mất dạng trong tầm mắt Lâu Học Mậu.
Mặc dù Lâu Học Mậu đã đồng ý, nhưng Lam Tiểu Bố vẫn muốn thể hiện một chút tài năng để uy hϊếp người nhà Lâu gia.
Lâu Học Mậu không phải người tu luyện võ, khi Lam Tiểu Bố vừa biến mất tích, hắn ta thừ người ra một lúc lâu mà không nói gì.
"Chủ tịch..." Một lúc lâu sau, Lâu Chính Tu mới gọi một câu.
Sắc mặt Lâu Học Mậu có chút khói coi, hắn ta hừ một cái: "Mau gọi Lâu Như Ngọc về, bảo nó vào chỗ của ta."
Lời của Lâu Học Mậu vừa ra thì một chiếc xe thể thao phi tới rồi phanh gấp dừng trước mặt hắn ta. Một thanh niên mang theo sắc mặt tái nhợt bước xuống xe, vừa xuống đã hưng phấn gọi: "Bác cả, ta có một tin tốt này."