Phong Bác biết hiện tại hắn ta nên tìm cách chạy trốn mới phải, nhưng khi ở trước mặt Lam Tiểu Bố, một biện pháp hắn ta cũng không nghĩ ra. Mặc dù hắn ta rất muốn lui thêm về phía sau hai bước, chỉ một chút nữa là tới được ghế ngồi rồi, nhưng hắn ta không dám động, cũng không dám khom người xuống rút con dao giải phẫu ra.
Cẩn thận cả một đời, vậy mà lại dẫm phải bãi mìn cực kì nguy hiểm vì một lần sơ xuất khinh thường người. Hắn ta thầm hận bản thân vì quá khinh thường mà rời khỏi chỗ ngồi an toàn. Dù năm tướng vẫn còn đủ thì hắn ta cũng không nên rời khỏi mới phải. Là do thanh đoản đao kia, cũng vì hắn thấy Lam Tiểu Bố không thể tránh được thanh đoản đao kia nên mới yên tâm rời khỏi chỗ ngồi.
Thấy Lam Tiểu Bố nhìn về phía mình, Cơ Đầu không dám im lặng: "Người có thực lực mạnh nhất bang Sinh Ngạc là năm tướng, theo thứ tự là tiền hậu tả hữu trung. Xếp sau đó là mười Minh Tử, mười Ám Tử. Còn những đàn em khác trong bang có hơn mấy nghìn..."
"Những người bình thường khác không tính, năm tướng, Minh Tử và Ám Tử ở chỗ nào?" Giọng Lam Tiểu Bố cực kì thong thả.
Cơ Đầu nói: "Năm tướng đã bị ngài gϊếŧ mất bốn rồi, chỉ có tiền tướng ở bên ngoài chưa về, mười Ám Tử đang ở nơi này, còn mười Minh Tử thì cũng bị ngài gϊếŧ mất hai rồi."
"Địa vị của ngươi là gì? Nhân viên bảo vệ bên ngoài và phi cơ lái trực thăng là địa vị gì?" Lam Tiểu Bố lại nói tiếp.
Cơ Đầu cung kính đáp: "Ta là Ám Tử, nhân viên bảo vệ các thứ bên ngoài đều là anh em bình thường trong bang."
Lam Tiểu Bố nhìn Phong Bác: "Ta cho ngươi một cơ hội, gọi tất cả Minh Tử, Ám Tử và tiền tướng của bang Sinh Ngạc về đây."
Lúc này Phong Bác đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, hắn ta ôm quyền nói: "Lam huynh, thực lực của ngươi quá kinh người, Phong Bác ta cực kì khâm phục. Điều ngươi muốn rất đơn giản, nhưng Lam huynh phải bảo đảm không được động tới ta."
Bây giờ Phong Bác đã biết Lam Tiểu Bố hành động rất cẩn thận, hắn ta không dám lui về phía sau. Hắn chắc chắn chỉ cần hắn vừa lui thì Lam Tiểu Bố sẽ gϊếŧ hắn ta ngay lập tức.
Đoản đao trong tay Lam Tiểu Bố phất lên, một cánh tay của Phong Bác đã bị cắt rời, sau đó hắn chuyển sang Cơ Đầu nói: "Ngươi có thể làm được điều ta vừa nói hay không, nếu có thể ta cho ngươi một cơ hội."
"Ta có thể làm được." Giọng Cơ Đầu bắt đầu run rẩy, hắn ta còn không dám hỏi Lam Tiểu Bố rằng cơ hội này có phải là cơ hội sống hay không.
Mặt Phong Bác tuôn mồ hôi lạnh như mưa, cánh tay không ngừng chảy máu, nhưng hắn ta không dám cầm máu. Lúc này, trong đầu hắn ta chỉ có hai từ hối hận mà thôi.
"Vậy nhanh gọi đi." Lam Tiểu Bố hừ một tiếng, sau đó lại phất đao một cái nữa, một tay khác của Phong Bác lại rơi xuống.
Mắt thấy Lam Tiểu Bố định ra tay với hai chân của mình, Phong Bác lập tức nói: "Dừng tay, ta có thể làm được việc ngươi nói, ngươi cho ta một đao thống khoái đi."
"Muộn rồi." Lúc Lam Tiểu Bố nói chuyện còn nhìn về phía Cơ Đầu, Cơ Đầu không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Đao trong tay Lam Tiểu Bố vạch qua cổ Phong Bác không chút do dự, trong mắt Phong Bác hiện lên sự tuyệt vọng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ta thực sự hối hận."
Hôm nay hắn ta đã làm sai vài chuyện, thứ nhất là không nên gọi Lam Tiểu Bố tới hang ổ mặt đối mặt, cho dù trong mắt hắn Lam Tiểu Bố chỉ là một con kiến hôi. Thứ hai là không nên vì thấy Lam Tiểu Bố không tránh thoát một đao kia mà rời khỏi chỗ ngồi xa như vậy. Thứ ba là biết Lam Tiểu Bố quả quyết như vậy mà hắn lại còn suy nghĩ tìm đường sống trong chỗ chết, còn muốn giao dịch mạng đổi mạng với Lam Tiểu Bố.
Nên nhớ, hắn ta có đủ năng lực khiến tất cả mọi người trong tòa nhà này mạng đổi mạng, như bây giờ tất cả đã trễ rồi.
Rõ ràng Phong Bác chưa từng tu luyện bất kì võ công nào nhưng Lam Tiểu Bố vẫn thấy người này thật đáng sợ. Vừa rồi khi hắn chặt đứt tay Phong Bác thì thấy một cái điều khuyển từ xa ở chỗ ngồi của hắn ta. Lam Tiểu Bố không dám đánh cuộc, tên này có thể trở thành bang chủ bang Sinh Ngạc tuyệt đối không phải do may mắn, có thể gϊếŧ thì phải lập tức gϊếŧ chết ngay.
Lúc Tô Sầm tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trong một căn phòng lớn của khách sạn, cô lập tức nhớ tới chuyện trước khi mình té xỉu, sau đó vội vàng ngồi dậy.
Khi cô phát hiện bản thân bình yên vô sự, lòng lập tức trở nên mờ mịt. Những người bắt cóc cô tại sao lại đưa cô vào một khách sạn như này chứ? Lam Tiểu Bố thế nào rồi? Có bị những tên hung ác kia gϊếŧ chết hay không?
Tô Sầm dùng tốc độ nhanh nhất vọt xuống tầng một khách sạn, bụng đói khiến hai chân cô run rẩy không ngừng. Lúc này cô hoàn toàn không để ý tới điều này, cô chỉ muốn biết ai là người thuê phòng khách sạn, có phải cô vẫn còn nằm trong tay dám người đó hay không?
Khoảng mười phút sau, Tô Sầm lên hai chầm mềm yếu không còn sức lực về lại phòng khách sạn, đây là khách sạn Cát Đốn, phòng cũng là do thẻ căn cước của cô thuê phòng. Mà vị trí hiện tại của cô không phải là Việt Thành khi bị bắt cóc mà là thành phố Cửu Nguyên ở bên cạnh. Cô rất muốn quay lại Việt Thành để thăm hỏi một chút tin tức của Lam Tiểu Bố, nhưng khi nghĩ tới khung cảnh máu me đáng sợ kia thì chân lại run rẩy lợi hại.
Nhìn xung quanh phòng một lượt thì nhìn thấy túi xách của mình, đồ bên trong vẫn nguyên vẹn, Tô Sầm nhanh chóng lấy điện thoại ra sạc điện.
Khi màn hình điện thoại đủ năng lượng vừa sáng lên, cô chưa kịp gọi đi thì đã có người gọi tới, nhấn nghe mới biết là Trương Mỹ Huân gọi tới.
Nghe được giọng Tô Sầm, Trương Mỹ Huân kích động tới mức run cả giọng: "Tô Sầm, thật may vì ngươi không sao, ta đã nói chuyện với người nhà của ngươi rồi, có lẽ họ sẽ báo cho cảnh sát biết sự việc, bây giờ ngươi đang ở đâu rồi?"
"Ta ở Cửu Nguyên..." Tô Sầm đáp.
"Cũng may, cũng may..." Trương Mỹ Huân thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ngươi không được tới Việt Thành nữa, biết chưa? Hôm qua Việt Thành đã xảy ra một sự kiện gây rúng động toàn cầu."
"Chuyện gì thế?" Tô Sầm có hơi mờ mịt, rõ ràng lúc đó cô ở Việt Thành, tại sao bây giờ lại tỉnh dậy ở Cửu Nguyên.