Mặc dù Lam Tiểu Bố vừa lên liền đạp gãy hai chân người khác, nhưng mấy người ngồi trong phòng họp lại không một ai đứng ra ra tay.
Trái lại, người đàn ông có có đôi mặt yêu dị ngồi ở vị trí cao nhất còn cười ha ha hai tiếng, giọng nói cực kì bình thản: "Ta biết ngay ngươi có tài mà, nếu không cũng không thể gϊếŧ chết được Thành Kiến Kiệt. Nhưng cho dù có tài cán thế nào thì hiện tại ngươi vẫn đang đứng ở địa bàn của ta, vẫn nên nể mặt ta một chút. Đúng rồi, ta tự giới thiệu qua một chút, ta là Phong Bác, là bang chủ bang Sinh Ngạc. Các vị, đến lúc giới thiệu qua một chút với bác sĩ Lam Tiểu Bố rồi."
Một người đàn ông có gương mặc cực kì bình thường ngồi bên trái, chờ Phong Bác vừa nói xong hắn ta liền nói theo: "Ta tên là Lãnh Hàn, là một tướng trong bang Sinh Ngạc."
Giới thiệu vừa đơn giản vừa rõ ràng, mà người ngồi đầu tiên bên phải cũng cười híp mắt nói: "Còn ta là hậu tướng Cốt Đinh trong bang, sở thích của ta cũng giống như tên, thích nhất là nghe thanh âm xương cốt gãy lìa, đó chính là âm thanh tuyệt diệu nhất thế gian này."
Lúc nói chuyện, những lớp thịt mỡ màng của hắn ta rung lên, phối hợp với vẻ mặt vui tươi hớn hở của hắn khiến ai cũng nghĩ hắn ta chỉ đang nói đùa.
Lam Tiểu Bố chắc chắn người này không nói đùa, mỗi một chữ của hắn ta đều thật không thể thật hơn.
Người đàn ông cuối cùng cũng là người đẹp trai nhất, chiếc bật lửa trong tay liên tục xoay tròn, ngay cả đầu hắn ta cũng lười nhấc lên: "Đỗ Dịch Bồng, tả tướng bang Sinh Ngạc."
"Giới thiệu cũng giới thiệu xong hết rồi, bây giờ nói đi, gọi ta tới đây có chuyện gì." Lam Tiểu Bố thản nhiên nói: "Còn nữa, trong lúc chúng ta nói chuyện đừng có tìm mấy con mèo con chó linh tinh tới chơi xấu sau lưng ta."
Vừa muốn khống chế hắn lại muốn bàn bạc chuyện, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
"Ngươi gϊếŧ hữu tướng của bang Sinh Ngạc ta, đây chính là mối thù sống chết. Tuy nhiên bang Sinh Ngạc luôn biết kết thêm thiện duyên, huống hồ ngươi còn là người phát hiện ra vấn đề của Lam cơ môi kháng sinh, là một vị bác sĩ rất giỏi, nếu cứ thế mà gϊếŧ thì thật đáng tiếc. Bởi vì chuyện của ngươi mà toàn bang Sinh Ngạc của ta đã phải bàn bạc mất nhiều ngày, cuối cùng cũng quyết định tha cho ngươi một mạng. Dĩ nhiên, ngươi cũng phải trả giá một chút..." Phong Bác vừa nhìn chằm chằm vào Lam Tiểu Bố vừa nói, trái lại không tiếp tục cho người đi khống chế Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố thầm hừ lạnh, hắn ta chỉ đang nói linh tinh mà thôi. Có lẽ tên này thực sự chỉ coi hắn là sinh viên đại học trên ghế nhà trường, nếu không sẽ không nói ra mấy lời vừa ngây thơ vừa nực cười này.
"Thả Tô Sầm ra." Lam Tiểu Bố cũng không hỏi Phong Bác cái giá phải trả là gì.
"Dĩ nhiên rồi, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta thì Tô Sầm sẽ được thả ra." Phong Bác nói, bắt được Tô Sầm hoàn toàn do bất ngờ cả.
Là do Tô Sầm vội vàng tới bệnh viện Côn Hồ tìm Lam Tiểu Bố, thoạt nhìn hai người này rất quen thuộc với nhau nên họ mới nổi sinh ý nghĩ nhất thời là bắt Tô Sầm đi. Không ngờ hành động bộc phát này lại dẫn Lam Tiểu Bố tìm tới chỗ họ.
Phong Bác dĩ nhiên không biết do trên người Lam Tiểu Bố đột nhiên vừa có thêm một khoản tiền thì hắn sẽ không tới bệnh viện Côn Hồ, không tới bệnh viện Côn Hồ thì sẽ không biết chuyện Tô Sầm bị bang Sinh Ngạc bắt đi.
"Nói, ngươi cần gì?" Lam Tiểu Bố bình tĩnh nói.
Ánh mắt Phong Bác dao động khiến cho hai con mắt quỷ dị của hắn ta càng quái dị hơn. Lam Tiểu Bố nảy sinh suy nghĩ nghi ngờ, hắn thực sự có thứ mà ngay cả bang chủ bang Sinh Ngạc cũng không thể hoàn toàn áp chế sao?
"Mấy tháng trước, đấu giá Thiên Âm có cử hành một buổi đấu giá..."
Phong Bác còn chưa nói hết Lam Tiểu Bố đã hiểu rõ, hóa ra tên này nhìn trúng phương thuốc trên người hắn.
Phương thuốc này là do hắn cướp được từ chỗ Thương gia ở trên đường, bang Sinh Ngạc điều tra ra cũng không phải chuyện bất ngờ.
Trước đây thì phương thuốc này không đáng tiền, nhưng do một bài viết trên mạng nói nguyên khí địa cầu bùng nổ nên ai ai cũng biết, bây giờ phương thuốc này lại mang giá trị ngàn vàng.
Phong Bác vừa nói vừa đứng lên, thậm chí còn đi về phía trước mấy bước: "Trong hội đấu giá có một phương thuốc, nếu ta đoán không sai thì chắc phương thuốc đó đang nằm trong tay ngươi đi."
Lam Tiểu Bố ngay cả ý muốn giấu cũng không có: "Không sai, phương thuốc đó đang nằm trong tay ta, muốn lấy nó thì lập tức thả Tô Sầm ra, chuyện này ngay từ đầu đều không chút liên quan tới cô ấy."
"Thả người cũng được, lấy phương thuốc ra..." Sau khi Phong Bác nói xong thì chậm rãi xoay người.
Lam Tiểu Bố đột nhiên cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương đang truyền tới gáy, hắn lập tức di chuyển cơ thể. Tuy nhiên hắn không tránh hoàn toàn, mà cố tình chậm tốc độ một chút.
"Phục!" Một con dao găm đâm vào bả vai hắn, theo đó là mấy giọt máu tươi bắn ra, đó là một thanh đoản đao.
Lam Tiểu Bố rên một tiếng, hắn còn chưa kịp đánh trả thì Phong Bác liền nói tiếp: "Nếu ngươi dám động dù chỉ một chút thì ta lập tức gϊếŧ chết Tô Sầm. Ta nói được thì làm được, không tin ngươi có thể thử xem."
Lam Tiểu Bố vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, dường như do lời của Phong Bác nên hắn mới không rút thanh đoản đao ra. Còn lời mà đối phương nói thì hắn tin là thật. Có lẽ thứ phóng thanh đoản đao này là một máy bắn nào đó, bởi vì không ai có tốc độ và đủ sức mạnh để bắn được thanh đao ra tới mức này cả.
"Nếu ngươi gϊếŧ ta thì đồ ngươi muốn sẽ mãi mãi không tới được tay ngươi, phương thuốc đã nằm trong trí nhớ của ta rồi." Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm vào Phong Bác, không nhanh không chậm nói.
Người này rất độc ác, một đao vừa rồi nếu không phải hắn cảm nhận được sớm thì chỉ sợ nơi bị thương không phải là bả vai hắn, mà trực tiếp đâm xuyên qua gáy hắn, thẳng tay lấy đi mạng nhỏ này. Hắn là bác sĩ, dĩ nhiên biết nơi nào bị đâm sẽ mang tới tổn thương nhỏ nhất.
Sở dĩ hắn ta phóng đao làm bị thương Lam Tiểu Bố là vì muốn thử thăm dò thực lực của hắn, nếu không cũng chẳng mang hắn tới nơi này mà gϊếŧ luôn ở bên ngoài không phải tốt hơn nhiều sao?