Không thể không nói năng lực hành động của Cử gia rất mạnh, Lam Tiểu Bố vừa chuẩn bị xong phòng phẫu thuật không bao lâu thì Cử Phi đã mang hết toàn bộ dược liệu đến.
“Nhanh thế à?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ nhìn một đống dược liệu mà Cử Phi mang đến, nếu như không phải đây xem bệnh cho người Cử gia, hắn nhất định sẽ nghĩ rằng đống thuốc này có phải là dùng để lừa hắn hay không.
Cử Phi cười ha ha, “Trung Dược lâu lớn nhất Thâm Phủ là của Cử gia ta.”
Khó trách lại lợi hại như vậy, trong lòng Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, hắn có phải nên yêu cầu thêm một chút nữa? Nhưng mà hắn lập tức bác bỏ đi ý nghĩ này. Hắn phải nhanh chóng chạy trốn, lấy quá nhiều thuốc hắn cũng không cầm đi hết nổi.
Lam Tiểu Bố là bác sĩ, làm nghề y hai mươi năm, hắn thậm chí không cần nhìn dược liệu, chỉ cần ngửi mùi hương thôi đã biết những dược liệu này đều là hàng cao cấp nhất.
Giờ phút này, một giường bệnh di động được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, một người nam tử trung niên kêu lên, “Bác sĩ Lam, bệnh nhân đã đến, bây giờ ngươi có thể phẫu thuật được rồi.”
Đang nằm trên giường là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía gương mặt người thanh niên này, dừng lại một lát thì chuyển sang đùi đối phương, suy nghĩ của hắn lại bay xa một lần nữa.
Năm đó khi Tô Sầm chết bên ngoài tường phòng hộ, hắn tận mắt nhìn thấy Tô Sầm chết đi, trong đầu đều là hình ảnh của Tô Sầm, không còn bất cứ tâm trạng nào để làm chuyện gì khác. Mà lúc này, hắn bị cưỡng ép xem bệnh cho một người trẻ tuổi.
Hắn không biết người trẻ tuổi kia là ai, chỉ biết người khác cũng gọi hắn là thiếu gia, đồng thời hắn còn biết cha của người trẻ tuổi kia không có hai chân.
Cuối cùng hắn cũng không chữa khỏi cho người trẻ tuổi kia, sau đó có một giọng nói khàn khàn già nua sai người ném hắn xuống Thâm Phủ Hải...
“Ngươi là Lam Tiểu Bố?” Thanh niên sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh thấy Lam Tiểu Bố thất thần như vậy, có chút khó chịu hỏi một câu.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố lại nhìn về phía thành niên tái nhợt kia, đúng là luân hồi báo ứng mà. Năm đó hắn xem bệnh cho con trai người này, cuối cùng bị ném xuống biển. Sau khi trọng sinh, hắn lại đi xem bệnh cho người này, ha ha...
“Không sai, ta chính là Lam Tiểu Bố, bệnh của ngươi rất đơn giản, ta có thể trị được.” Không đợi người thanh niên kia hỏi thăm, Lam Tiểu Bố đã cam đoan.
Nghe thấy Lam Tiểu Bố có thể trị được, người phụ nữ trung niên đi bên cạnh thanh niên kia lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng nói, “Bác sĩ Lam, chỉ cần ngươi trị khỏi bệnh cho con trai ta, ngươi muốn thứ gì cũng được.”
“Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, ra ngoài đi.” Giọng nói uy nghiêm của Cử Kiệt truyền đến.
“Vâng, cha...” Nữ tử trung niên kia lúc này mới nhìn thấy Cử Kiệt, giọng nói lập tức ngừng lại, hạ thấp giọng, kính cẩn trả lời.
Lam Tiểu Bố xua tay chặn lại, “Ngươi không cần ra ngoài, ngươi chắc là mẹ của bệnh nhân đúng không? Ở lại đây đi. Đúng rồi, cha và ông của bệnh nhân cũng đến đây luôn đi, bởi vì ta có vài vấn đề muốn hỏi.”
Cử Phi khó hiểu nhìn Lam Tiểu Bố, “Bác sĩ Lam, có vấn đề gì mà cần nhiều người ở lại đây như vậy?
Vẻ mặt Lam Tiểu Bố nghiêm trọng nói, “Bệnh đống tằm có hai nguyên nhân gây ra, một là do di truyền ẩn, còn một lý do khác là bị nhiễm bệnh, ta cần xác định đây không phải là do di truyền. Mặt khác, thời điểm ta chữa trị tuyệt đối không được quấy rầy. Cho dù là người bên trong phòng phẫu thuật hay người bên ngoài, nếu không có chuyện gì xảy ra ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Thực lực của người tên Cử Phi này không hề kém hơn Thành Kiến Kiệt hắn đã xử lý trước đó, Lam Tiểu Bố biết thực lực của mình không được xem là cao, hắn không muốn động thủ với Cử Phi. Không chỉ như vậy, gia chủ Cử gia cũng không hề đơn giản, dựa theo lời Thành Kiến Kiệt nói, chỉ sợ cũng là một cường giả nội kình.
Cử Phi còn muốn nói gì nữa, Cử Kiệt đã vung tay lên, “Những người không liên quan đều ra ngoài cả đi, cha của Quân nhi còn chưa trở về, có chuyện gì thì người ông nội ta đây cũng có thể trả lời.”
Lam Tiểu Bố thầm than đáng tiếc, nhưng Cử Kiệt ở đây cũng đủ rồi.
Chờ đám người kia rời khỏi phòng phẫu thuật, Lam Tiểu Bố đóng cửa lại, bắt đầu lấy một phần thuốc Đông y ra chế biến.
“Bác sĩ Lam, ngươi còn chưa xem bệnh, sao đã nấu thuốc rồi?” Nữ tử trung niên thấy Lam Tiểu Bố trực tiếp đi nấu thuốc như vậy, cũng có chút nghi ngờ.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Chờ lát nữa ngươi sẽ biết.”
Người Lam Tiểu Bố lo lắng chỉ có Cử Kiệt mà thôi, hắn nghi ngờ Cử Kiệt chính là cao thủ nội kình. Dựa theo phương thuốc mà hắn lấy được, trong quá trình chế biến, Cực Tử Dạ sẽ sinh ra sương mù có tác dụng ngăn chặn nội khí, nhưng mà vấn đề này cũng dễ giải quyết, chỉ cần ngậm một mảnh Tuyết Phong Lam Sâm trong miệng là được.
Giờ phút này trong miệng Lam Tiểu Bố đang ngậm một mảnh Tuyết Phong Lam Sâm, mà mảnh Tuyết Phong Lam Sâm này cũng là do Cử Phi mua về.
“Ngươi chỉ nấu một loại thuốc?” Cử Kiệt nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, giờ phút này ông ta cũng có chút nghi ngờ, Cử Phi mang về đến mấy chục loại thuốc, vậy mà Lam Tiểu Bố lại chế biến có một loại.
Lam Tiểu Bố không tiếp tục nấu thuốc nữa, mà quay đầu nhìn Cử Kiệt thản nhiên nói, “Ngươi tên là gì?”
Lệ khí trên mặt Cử Kiệt lóe lên một cái rồi biến mất, “Lão già đây tên là Cử Kiệt, chắc không phải là trước khi bác sĩ Lam chữa bệnh còn phải hỏi han ta một chút đấy chứ?”
Lam Tiểu Bố mỉm cười, cầm dao phẫu thuật đến bên người Cử Quân.
“Khoan đã.” Cử Kiệt cảm nhận được Lam Tiểu Bố không hề có bộ dáng của một người đang xem bệnh, giọng điệu có chút nghiêm nghị.
Lam Tiểu Bố quay đầu, nhìn chằm chằm Cử Kiệt chậm rãi nói, “Hai mươi mốt năm sau, ta cũng đến đây xem bệnh cho người ta, nhưng mà bệnh nhân không phải là cháu trái ngươi, mà là chắt trai của ngươi. Ngươi sống cũng lâu thật đấy, hai mươi mốt năm sau, giọng nói cũng chẳng thay đổi bao nhiêu cả, ha ha...”
Cái quỷ gì vậy? Hai mươi mốt năm sau? Cử Quân và nữ tử trung niên kia đều hoang mang nhìn Lam Tiểu Bố, Cử Kiệt thì cau mày, trong tay có thêm một thanh phi đao.