Hắn không phải muốn trốn đi, mà đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để ra tay. Với thực lực của hắn bây giờ, cho dù đánh không lại rồi chạy trốn thì cũng không có mấy người có thể ngăn cản được.
Khi Lam Tiểu Bố bước nhanh hơn, người theo dõi Lam Tiểu Bố cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lam Tiểu Bố rời khỏi nhà ga, đi vào một nhà máy hoang phế ở bên ngoài. Ngay khi hắn đang chuẩn bị dừng lại ra tay, người theo dõi phía sau lại chủ động lên tiếng trước. “Anh bạn, nếu như ngươi tiếp tục đi như vậy, ta sẽ nổ súng đấy.”
Lam Tiểu Bố ngừng lại, chậm rãi quay đầu.
Cách hắn hơn mười mét, một nam tử đội mũ đang cầm một thanh súng ngắn chỉ vào hắn. Chân mày Lam Tiểu Bố hơi nhíu lại, đây là lần thứ hai hắn đối mặt với súng ngắn.
Kiếp trước hắn không cứu được người gọi là thiếu gia kia, kết quả bị người dùng súng chỉa vào, sau đó trơ mắt nhìn mình bị trói lại bỏ vào trong bao tải, ném xuống biển. Ngay cả đánh ngất cũng không làm, cái này thật ra chẳng khác gì chôn sống cả.
Ném xuống biển?
Lam Tiểu Bố bỗng nhiên nhìn ra xa một chút, kiếp trước nơi mình bị ném xuống biển hình như cũng ở chỗ này, không sai chính là Thâm Phủ.
“Lá gan của ngươi cũng thật lớn.” Khi đối mặt với súng ngắn mà còn có thể thất thần, người dùng súng chỉ vào Lam Tiểu Bố lạnh lùng nói một câu.
Một loạt tiếng động liên tiếp vang lên, rất nhanh một chiếc xe màu đen xông vào khu vực này, trên xe có năm nam tử cường tráng bước xuống. Mặc dù năm người này không cầm súng, nhưng năm người này lại tản ra, rõ ràng đang bao vây Lam Tiểu Bố lại.
“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?” Giọng điệu Lam Tiểu Bố rất bình tĩnh, đồng thời đã chọn xong hướng chạy trốn.
Cho dù đối phương là người của Thành Kiến Kiệt hay người của Thương gia, Lam Tiểu Bố cũng sẽ không lãng phí thời gian cùng đối phương. Hắn cần bán khối ngọc thạch trong tay lấy tiền, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này...
Nghĩ đến việc bán ngọc thạch, trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống.
Thị trường ngọc thạch tốt nhất toàn cầu chính là Thâm Phủ, cho dù ngọc thạch có tốt đến mức nào, chỉ cần ở Thâm Phủ đều có thể bán đi. Hắn muốn bán dương chi bạch ngọc, 90% sẽ đến Thâm Phủ.
Nếu như không phải đi Tân Thành, hắn nhất định sẽ đến Thâm Phủ trước tiên. Ngay cả khi hắn đến Thâm Phủ trước, người không biết hắn có dương chi bạch ngọc trong tay làm sao biết được hắn sẽ đến Thâm Phủ?
Mà chuyện trong tay Thành Kiến Kiệt có dương chi bạch ngọc chỉ có Sinh Ngạc bang biết, vậy bọn họ rất có thể sẽ đoán được mình sẽ đến Thâm Phủ. Nếu vậy thì, những người này hẳn là người của Sinh Ngạc bang.
Lam Tiểu Bố âm thầm chuẩn bị tư thế, nếu là Sinh Ngạc bang, vậy thì có thể chém gϊếŧ chạy đi, hắn và Sinh Ngạc bang không có gì để nói.
“Thiếu gia chúng ta bị bệnh, chỉ muốn mời ngươi đến xem bệnh một chút.” Nói chuyện chính là nam tử bước từ trên xem xuống, dáng người không cao, giọng điệu lại chẳng cho phép người khác từ chối. Lúc hắn nói ra, đã đi đến trước mặt Lam Tiểu Bố, tựa như không thèm để y đến việc Lam Tiểu Bố có ra tay hay không.
Không phải Sinh Ngạc bang? Lam Tiểu Bố sửng sốt.
“Các ngươi tìm ta chỉ để xem bệnh thôi sao?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ nhìn đối phương.
Bây giờ cũng chẳng hề có chiến tranh hạt nhân, trị an cũng rất ổn, tìm mình xem bệnh cũng không cần làm trận thế lớn như vậy chứ?
Tên nam tử lùn ôm quyền, “Đúng vậy, chúng ta thực sự mời ngươi đi xem bệnh.”
Nói xong hắn nhận ra Lam Tiểu Bố đang nghi ngờ, phất phất tay với người đang cầm súng kia, sau đó ra hiệu cho mấy người kia lùi lại một chút, rồi tiếp tục nói, “Ta tên là Cử Phi, thiếu gia nhà ta bị bệnh đống tằm, tình hình bây giờ rất nguy cấp. Trước đó có nghe qua ngươi có thể trị được bệnh này, chúng ta cố ý chạy đến bệnh viện Côn Hồ một chuyến. Không ngờ ngươi đã không còn ở bệnh viện Côn Hồ nữa. Hành động vừa rồi có chút đắc tội, là chúng ta quá lo lắng ngươi có việc lại đi mất.”
Đối với lời giải thích này, trong lòng Lam Tiểu Bố chỉ cười lạnh. Nhìn tư thế của những người này, chỉ sợ một khi mình không đi thì sẽ bị bọn họ vác đi chữa bệnh luôn. Kiếp trước mình bị người ta ném xuống biển ở đây, không ngờ kiếp này tới đây, vẫn bị người khác bắt đi xem bệnh, trong lòng Lam Tiểu Bố không thoải mái lắm.
Cho dù trong lòng rất khó chịu, Lam Tiểu Bố cũng không từ chối, mà bình thản nói, “Đúng là ta có thể chữa trị được bệnh đồng tằm.”
Biết rõ Lam Tiểu Bố có thể chữa trị được bệnh đống tằm, bọn họ mới đến chặn đường Lam Tiểu Bố, bây giờ nghe thấy chính miệng Lam Tiểu Bố nói rằng mình có thể trị, tay Cử Phi vẫn run lên khe khẽ, vô cùng kích động ôm quyền, giọng nói có chút bất ổn, “Lương y như từ mẫu, kính xin bác sĩ Lam ra tay cứu thiếu gia nhà ta.”
Lam Tiểu Bố bình tĩnh nói, “Cứu người cũng không có vấn đề gì, nhưng tiền xem bệnh của ta cũng không thấp đâu, hơn nữa ta còn có một thói quen, đó chính là lấy tiền trước, chữa bệnh sau.”
Cử Phi lập tức nói, “Cho dù là bao nhiêu, chỉ cần bác sĩ Lam có thể trị hết bệnh, đó là điều đương nhiên.”
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Đã như vậy thì dẫn đường đi, ta sẽ giúp thiếu gia ngươi xem bệnh.”
Hắn vốn định bán dương chi bạch ngọc, tuy nói vừa rồi hắn đã phán đoán sai lầm, đám người trước mắt này không phải người của Sinh Ngạc bang, nhưng Lam Tiểu Bố đoán rằng chỉ cần Sinh Ngạc bang biết đến sự tồn tại của dương chi bạch ngọc, vậy thì chác hẳn bây giờ cũng đang ở Thâm Phủ chờ hắn.
Đám người chặn đường hắn để xem bệnh này rõ ràng cũng không phải loại lương thiện gì, hơn nữa nhất định rất giàu có. Nếu có thể lấy được từ họ một khoảng tiền, có cần bán dương chi bạch ngọc hay không cũng không quan trọng lắm.
“Được được, bác sĩ Lam, mời lên xe cùng ta.” Cử Phi thật sự không nghĩ đến Lam Tiểu Bố lại dễ mời đi như vậy, hắn biết được tin tức còn nghĩ rằng vì muốn tránh không chữa bệnh cho Cử Quân mà Lam Tiểu Bố mới chạy trốn. Bây giờ xem ra cũng không phải là vậy. Sớm biết như vậy, hắn đâu cần phải ra trận hình lớn như vậy?
Về phần Lam Tiểu Bố có phải người của tập đoàn Lam Tung hay không, đây không phải điều Cử Phi hắn cần suy nghĩ. Chỉ cần Lam Tiểu Bố có thể chữa bệnh cho Cử Quân, mấy chuyện khác đều không quan trọng.