Chương 25: Lam Tiểu Bố Tự Chui Đầu Vào Lưới (2)

Cũng may mấy ngày trước, Cử gia biết được một tin tức vô cùng tốt, đó chính là có người có thể trị được bệnh đống tằm. Có một người nữ nhân tên là Thư Hồng Chi, còn gái Địch Mạn của nàng cũng bị bệnh đống tằm, kết quả khi ở bệnh viện Côn Hồ được một người bác sĩ tên là Lam Tiểu Bố chữa trị khỏi.

Tin tức này khiến Cử gia mừng rỡ như điên, ngay lập tức liên lạc với bệnh viện Côn Hồ, đồng thời cũng nhanh chóng đưa Cử Quân đến đó.

Nhưng khiến Cử gia tức giận là, đợi đến khi bọn họ đưa Cử Quân đến bệnh viện Côn Hồ rồi, thế mà lại không tìm thấy vị bác sĩ tên Lam Tiểu Bố kia.

Bệnh viện mà lại không tìm thấy bác sĩ của bệnh viện mình? Ha ha, có lý do nào buồn cười hơn cái này không?

Mặt mày gia chủ Cử Kiệt của Cử gia vô cùng âm trầm ngồi trên một chiếc ghế khắc hoa bằng gỗ đỏ thật lớn, Cử Quân là cháu ruột của ông ta, ông ta đã đặt bao nhiêu tâm huyết lên trên người Cử Quân, Cử Quân cũng là người nối nghiệp duy nhất của Cử gia ông, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể để hai chân xảy ra vấn đề gì.

“Vẫn không có kết quả gì sao?” Trên gương mặt Cử Kiệt ngoài sự lạnh lẽo thì không có bất cứ tình cảm gì.

Đứng bên cạnh ông ta là một nam tử trung niên, nam tử trung niên này vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Nam tử trung niên lập tức cầm điện thoại lên, vội vàng nói, “Gia chủ, là điện thoại của Cử Phi.”

Cử Phi chính là người đi điều tra tin tức của Lam Tiểu Bố, làm chuyện tương tự với Thương Phi Hùng của Thương gia.

“Nhanh chóng nghe máy.” Hai tay Cử Kiệt đột nhiên siết chặt.

Điện thoại kết nối, không cần nam tử trung niên truyền lời, Cử Kiệt đã nghe được giọng nói của Cử Phi từ bên kia truyền đến, “Đã tìm được Lam Tiểu Bố...”

“Cái gì?” Hai tay Cử Kiệt lập tức buông lỏng, giơ tay cầm điện thoại, “Cử Phi, ngươi nói đã tìm được Lam Tiểu Bố? Ở đâu?”

Giọng nói kính cẩn của Cử Phi lại truyền đến, “Gia chủ, Lam Tiểu Bố xuất hiện ở Thâm Phủ, hiện giờ còn đang tìm kiếm chỗ ở, người của chúng ta đang đi theo phía sau hắn.

“Lập tức phái người mang hắn về đây, nếu như hắn phản kháng thì chừa cho hắn một hơi thở, đủ để hắn có thể cứu người là được.” Cử Kiệt hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo. Cho dù có luận văn được tuyên dương trên Y Chi Đạo, Cử gia ông cũng không ngại.

“Nhưng mà...” Giọng điệu Cử Phi có chút kỳ quái.

Cử Kiệt hừ một tiếng, “Nhưng nhị gì nữa, ngay cả lời ta nói mà cũng không nghe sao?”

“Không phải, là do lai lịch của Lam Tiểu Bố...” Cử Phi nhanh chóng giải thích.

Cử Kiệt nghi ngờ hỏi, “Chẳng lẽ lai lịch của Lam Tiểu Bố vô cùng kinh người? Mạnh đến mức Cử gia ta cũng không đắc tội được sao?”

Cử Phi thấp giọng, “Gia chủ, Lam Tiểu Bố là người của tập đoàn Lam Tung. Theo như kết qua ta điều tra được, hắn chắc hẳn là cháu trai ruột của Lam Hành, chủ tịch tập đoàn Lam Tung trước kia.”

Cử Kiệt cau mày, lập tức nói, “Chính là người đã phi hành lên vũ trụ rồi mất tích, con của người được xưng là truyền nhân của trời cao Lam Hướng Thần sao?”

Truyền nhân dòng chính của tập đoàn Lam Tung chính là Lam Hướng Thần, đối mặt với tập đoàn Lam Tung đang mạnh mẽ như mặt trời ban trưa, Lam Hướng Thần cũng chẳng có chút hứng thú gì. Thứ hắn hứng thú chính là mượn nhờ vào tiền vốn của công ty, phát triển hoạt động tìm kiếm trong vũ trụ, thậm chí còn mua một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài để phát triển sự nghiệp của mình.

Trên thực tế, chủ tịch Lam Hành của tập đoàn Lam Tung không phải chỉ có một đứa con trai là Lam Hướng Thần, Lam Hướng Thần cũng chỉ là con trai trưởng của ông ta mà thôi, ông ta còn có hai đứa con trai khác, Lam Hướng Văn và Lam Hướng Võ. Cho dù Hướng Thần không muốn thừa kế sản nghiệp tập đoàn Lam Tung, nhưng hết lần này đến lần khác Lam Hành vẫn quyết định Lam Hướng Thần là người thừa kế duy nhất.

Truyền nhân duy nhất này lại yêu thích khám phá vũ trụ bao la, cho nên truyền nhân Lam Hướng Thần của tập đoàn Lam Tung cũng được người đời gọi là truyền nhân của trời cao, ý là truyền nhân này vô cùng hư vô, cuối cùng sẽ khiến cho tập đoàn Lam Tung sụp đổ.

Cử Phi đáp, “Không sai, chính là hắn.”

Cử Kiệt hừ một tiếng, “Không ngờ Lam gia còn có một con cá lọt lưới lớn như vậy, trước kia các ngươi làm việc như thế nào vậy?”

Cử Phi vội vàng nói, “Là Nguyễn Kỳ, nàng chính là vợ của Lam Hướng Thần. Không biết vì nguyên do gì, trước khi xảy ra chuyện, nàng đã dẫn theo Lam Tiểu Bố mới mấy tuổi rời khỏi tập đoàn Lam Tung. Lúc đó chúng ta đang tập trung đối phó với tập đoàn Lam Tung, cũng có ai để ý đến một nữ nhân và một đứa trẻ đã bỏ đi đó.”

“Sau này tại sao không đi tìm?” Giọng điệu của Cử Kiệt có chút lạnh lẽo.

Cử Phi nhanh chóng đáp lại, “Lúc sau ta muốn đi tìm, nhưng mà đại tiểu thư nói rằng, tập đoàn Lam Tung cũng đã mất, hai mẹ con các nàng có còn sống hay không cũng không ảnh hưởng gì cả, chuyện này cứ vậy mà kết thúc.”

Cử Kiệt đã hiểu, là do cháu gái Cử Việt Linh nương tay, bỏ qua cho hai người mẹ góa con côi của tập đoàn Lam Tung.

Đặt điện thoại xuống, Cử Kiệt đã hạ quyết tâm, Lam Tiểu Bố đã rơi vào trong tay Cử gia ông lần nữa thì cho dù thế nào cũng sẽ không thả hắn ra.

Tuổi của Lam Tiểu Bố còn trẻ như vậy mà y thuật đã đáng sợ kinh người, tương lai còn có thể đạt được thành tựu lớn đến mức nào nữa? Về phần Lam Tiểu Bố có thực sự đạt thành thành tựu gì hay không, Cử Kiệt lại chẳng hoài nghi chút nào. Đại học còn chưa tốt nghiệp xong, vậy mà có thể viết ra bản luận văn bàn về tai họa ngầm trí mạng của Lam cơ môi tố, điều này cũng chưa tính, ngay cả bệnh đống tằm cũng có thể trị được. Người như vậy không đạt được thành tựu gì thì ai có thể làm được chứ?

Đây là lúc Lam Tiểu Bố vừa mới thành danh, đợi thêm mấy năm nữa, chỉ sợ Lam Tiểu Bố không phải là người mà Cử gia muốn bắt cóc là được.

...

Lam Tiểu Bố đi ra khỏi nhà ga không bao lâu, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Rất nhanh, Lam Tiểu Bố phát hiện ra hắn bị theo dõi.

Là người của Sinh Ngạc bang, hay là người của Thương gia? Lam Tiểu Bố vừa nghĩ vừa bước nhanh hơn.