Thế nhưng hết lần này đến lần khác, vào thời điểm này, đèn trong phòng lại lóe lên một cái.
Đây là tín hiệu cho thấy ám tử hắn phái đi có tin tức quan trọng truyền đến, Phong Bác khẽ nhíu mày, mặc dù vậy hắn vẫn nhận điện thoai.
Giọng nói khiếm tốn của Cơ Đầu truyền đến, “Bang chủ, cơ bản ta đã tra ra được rồi, Hữu tướng thua trong tay một người tên là Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố là sinh viên năm tư đại học y khoa Hải Dương...”
Không đến một phút, Cơ Đầu đã nói hết tất cả những gì mình biết ra, thậm chí bao gồm cả việc Lam Tiểu Bố rất có thể là người đã cướp đồ của Thương gia.
“Ngươi dự định làm gì?” Giọng điệu của Phong Bác nhẹ nhàng, trong thời gian ngắn Cơ Đầu có thể làm được như vậy, khiến hắn rất hài lòng. Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là do Lam Tiểu Bố tự tìm đường chết, để lộ tin tức. Nhưng mà chuyện của Thương gia, trong lòng hắn lại càng hài lòng về Cơ Đầu nhiều hơn, Hữu tướng Thành Kiến Kiệt đã bị gϊếŧ, Cơ Đầu có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho vị trí hữu tướng này.
Cơ Đầu cảm nhận được tâm trạng của bang chủ, trong lòng vô cùng vui mừng, càng tự tin nói: “Ta định chia người ra làm hai hướng, một phần tiếp tục điều tra tin tức của Lam Tiểu Bố, một phần khác dẫn người đến Đinh Giang ôm câu đợi thỏ, quê của Lam Tiểu Bố chính là ở Đinh Giang, nhất định hắn sẽ đi Đinh Giang một chuyến.”
Phong Bác thản nhiên nói, “Đinh Giang thì chỉ cần một người đi canh chừng là được, những người còn lại đi Thâm Phủ cả đi, ta sẽ phái hậu tướng và tả tướng mang theo một đám huynh đệ đi Thâm Phủ.”
“A...” Trong lòng Cơ Đầu có chút khó hiểu, vừa rồi trong tin tức tình báo của hắn không có nói gì đến Thâm Phủ mà. Bang chủ có ý gì đây? Sao lại phái người đi Thâm Phủ?
Chẳng những phái người đi, mà còn phái hậu tướng, tả tướng và một đám huynh đệ nữa? Rốt cuộc là coi trọng Lam Tiểu Bố đến mức nào đây? Có muốn tìm Lam Tiểu Bố, cũng không cần đến một nơi không có chút liên quan gì như thế chứ?
Tuy Cơ Đầu không rõ, nhưng hắn vẫn đáp lại, “Vâng, ta lập tức đến Thâm Phủ.”
Để điện thoại xuống, khóe miệng Phong Bác lộ ra một tia cười lạnh, Cơ Đầu không hiểu, hắn cũng lười giải thích. Hắn khẳng định Lam Tiểu Bố nhất định sẽ đi Thâm Phủ, trên thực tế hắn đã sớm đoán ra được Lam Tiểu Bố có thể sẽ đi Thâm Phủ. Điều duy nhất hắn không thể xác định được là, người có thể gϊếŧ được hữu tướng Thành Kiến Kiệt rốt cuộc có xuất thân như thế nào.
Trong tay Thành Kiến KIệt có chú ấn dương chi bạch ngọc của Sinh Ngạc bang, đối phương gϊếŧ Thành Kiến Kiệt nhất định cũng sẽ lấy được khối dương chi bạch ngọc trân quý đó.
Nếu như đối phương vô cùng giàu có, vậy khối bạch ngọc kia rất có thể sẽ bị giấu đi, bây giờ hắn lại lấy được tin, đối phương chỉ là một học sinh, hơn nữa cũng chẳng giàu có gì. Đã như vậy, một khi có được khối dương chi bạch ngọc này, nơi muốn đi đầu tiên nhất định sẽ là Thâm Phủ, nguyên nhân đương nhiên chính là muốn bán khối dương chi bạch ngọc này ra. Thâm Phủ chính là nơi giao dịch ngọc thạch nổi danh toàn cầu, ngọc thạch nơi này cũng có giá cao nhất toàn cầu.
Cho dù là ngọc thạch tốt hay xấu, chỉ cần đến Thâm Phủ, nhất định sẽ có người lấy đi.
Nếu như đây không phải là lý do chính xác nhất, vậy thì tin tức thứ hai Cơ Đầu nói ra đã khiến hắn xác định, người có được dương chi bạch ngọc sẽ đi Thâm Phủ.
Cơ Đầu phán đoán phương thuốc rèn luyện gân cốt mà Thương gia mua được đã bị người khác cướp mất, nếu như người cướp chính là Lam Tiểu Bố, vậy Lam Tiểu Bố nhất định phải cần tiền mua dược liệu, tiền từ đâu mà ra? Đương nhiên là từ khối dương chi bạch ngọc kia rồi.
Về chuyện Lam Tiểu Bố có phải là nội kình hay không, có cần rèn luyện gân cốt hay không, Phong Bác dường như không hề suy nghĩ đến. Người có thể gϊếŧ được hữu tướng Thành Kiến Kiệt, có thể nào không phải là cường giả nội kình? Học sinh thì sao chứ? Hắn còn từng gặp qua võ giả còn nghịch thiên hơn cả Lam Tiểu Bố rồi.
...
Lam Tiểu Bố gạt đi hạt sương trên tóc, thở ra một hơi, cuối cùng cũng đi qua khỏi tuyến phong tỏa ở Tân Thành. Phán đoán của hắn là chính xác, dọc theo đường sắt mà đi, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng cũng rất an toàn.
Bởi vì tất cả mọi việc đều nằm trong tầm khống chế của hắn, tất cả cửa ải và lựa chọn đều ở trước mắt hắn, hắn có thể thong dong đi qua. Đương nhiên, chủ yếu là do Thương gia vẫn còn chưa cường đại đến mức có thể phái quân đội để tìm hắn.
Nơi hắn muốn đi tiếp theo chính là Thâm Phủ, chỉ có Thâm Phủ mới có thể giao dịch được khối dương chi bạch ngọc có giá trị cực cao trong tay hắn.
Bán khối dương chi bạch ngọc này rồi, hắn có thể dựa theo phương thuốc kia mua được đầy đủ dược liệu, giúp mình vượt qua đoán cốt, cảnh giới tu vi thăng lên một cấp.
...
Cử gia Thâm Phủ.
Nếu như nói đến mười gia tộc quyền thế nhất Hoa Hạ, Cử gia Thâm Phủ cũng là một trong số đó, thậm chí còn nằm trong năm vị trí đầu.
Theo lý thuyết mà nói, với địa vị của Cử gia, chắc hẳn không có gì đáng phải lo lắng cả. Trên thực tế, gần đây Cử gia đang bao phủ một tầng mây đen, nguyên nhân là do Cử Quân cháu ruột của Cử gia bị bệnh đống tằm.
Bệnh đống tằm là loại bệnh mới xuất hiện trong mười năm gần đây, bắt đầu phát bệnh từ lòng bàn chân. Loại bệnh này chỉ có một cách trị liệu duy nhất, đó chính là phải cắt đi tay chân. Chẳng những phải cắt tay chân, mà phải càng nhanh càng tốt, một khi thời gian kéo dài quá lâu sẽ dẫn đến mất mạng.
Cháu trai Cử Quân duy nhất của dòng chính bị bệnh đống tằm, hơn nữa đã nhiễm bệnh hơn nửa năm, đây chính là tin tức xấu nhất đối với Cử gia.
Nếu là người bình thường bị bệnh đống tằm, đừng bảo là nửa năm, chỉ sợ qua hai tháng đã không còn mạng nữa rồi. Cử gia đã phải hao tốn một lượng lớn tài lực, mua tất cả thiết bị và dược liệu cao cấp nhất toàn cầu, lại mời tất cả những chuyên gia hàng đầu về bệnh đống tằm đến đây chăm sóc, mới có thể khiến mạng của Cử Quân kéo dài đến bây giờ, thậm chí bệnh tình cũng không chuyển biến xấu đi bao nhiêu.
Cho dù có như vậy, bệnh đống tằm của Cử Quân vẫn càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như vẫn không cắt đi tay chân, mạng nhỏ cũng khó mà giữ được. Những chuyên gia được mời tới kia cũng không dám tiến hành bất cứ trị liệu bảo thủ nào cho Cử Quân nữa, dựa theo lời họ nói, nếu như trong vòng nửa tháng không cắt tay chân, thì Cử Quân sẽ không thể nào sống được nữa.