Chương 17: Đấu Giá Thiên Âm

"Mẹ, chúng ta đã đồng ý với bác sĩ Lam rồi mà, đừng nói là do hắn trị liệu..." Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Tể Hòa, Tiểu Mạn ngồi dựa vào đầu giường, giọng nói vừa phải tự nhiên.

Thư Hồng Chi áy náy nói: "Mẹ cũng không muốn nói đâu, nhưng mà..."

Cô nhưng mà mấy cái cũng không nói ra hết được, từ sâu trong lòng, cô hy vọng Lam Tiểu Bố có thể ra tay giúp đỡ. Giống như lúc đầu, khi nhìn thấy con gái rơi vào đường cùng thì cô tuyệt vọng biết bao. Để Lam Tiểu Bố ra tay thì người bệnh phải giãy giụa giữa sinh tử cái đã.

Cô không hề nghĩ tới Lam Tiểu Bố thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho con gái. Đừng nói là khi con gái đứng lên cô đã quỳ xuống đất như thế nào, mà khi chân con gái có cảm giác cô liền kích động mất ngủ mấy đêm liền, lúc nào cũng mở to mắt trông chừng chân của con gái.

Thư Hồng Chi không thể hiểu nổi Lam Tiểu Bố này có y thuật kinh người như vậy, tại sao lại muốn giấu không cho ai biết, lại nói lương y như từ mẫu mới đúng. Hình như Lam Tiểu Bố không giống loại người thấy chết không cứu, lúc hắn chữa trị cho Tiểu Mạn còn không nhận tiền nữa. Mà lúc đó cô cũng quên mất không đưa, chờ tới lúc nhớ ra thì người đã đi mất.

Thở dài một hơi, có một số việc không phải cô muốn để ý là được. Chân con gái có thể chữa khỏi đã là kỳ tích lớn nhất đối với cô rồi. Chờ tình hình của con gái tốt hơn một chút thì cô chắc chắn sẽ mang tiền tới hậu tạ.

...

Lam Tiểu Bố đứng dậy rửa mặt qua loa, sau đó xách túi lên lưng rồi đi. Nếu không phải cơ thể cần nghỉ ngơi thì hôm qua hắn đã đi xuyên đêm rồi.

Khối ngọc Dương Chi kia có thể đổi được một khoản tiền lớn, khoản tiền đó đủ để giúp hắn duy trì tới khi tiến vào sâu trong núi Côn Luân để tìm đĩa bay ngoài hành tinh kia.

Tu vi vẫn chưa đạt yêu cầu, cộng thêm thời gian còn thừa nên hắn sẽ tới Tân Thành sau khi rời khỏi Hồ Châu để ở tạm.

Có hai nguyên nhân khiến hắn lựa chọn Tân Thành là điểm đến, thứ nhất là hắn muốn nhanh chân tới xem tên Thương Vĩ kia, rốt cuộc là làm cái gì mà có thể tu luyện tới Tiên Thiên trong vòng hai năm ngắn ngủi? Tu vi hiện tại của hắn vẫn dừng ở Tẩy Tủy, mặc kệ là có toa thuốc rèn luyện xương cốt hay không thì hắn vẫn biết thừa trong hai năm tu luyện tới tu vi Tiên Thiên không hề dễ dàng gì.

Tên Thương Vĩ kia có thể tu luyện tới Tiên Thiên có lẽ là có bí mật nào đó. Nếu trước đó hắn ngây thơ cho rằng lên tới Tiên Thiên có bí quyết thì cho dù hắn có tiền cũng không thể lên được Tiên Thiên. Đặc biệt là ở lưng chừng Tẩy Tủy, hắn phải có đủ cả tiền và phương thuốc mới được, không ngừng tên Thương Vĩ kia có bài thuốc tổ truyền nào đó.

Thứ hai, Tân Thành là thành phố duyên hải phát triển nhất Hoa Hạ, viên ngọc Dương Chi trong tay hắn chắc chắn có thể bán ra với số tiền lớn. Số tiền này đủ để hắn chuẩn bị đồ để tiến vào núi Côn Luân. Thậm chí còn dư để hắn mua thêm dược liệu điều chế thuốc rèn luyện xương cốt nữa. Dĩ nhiên, điều kiện quan trọng là hắn phải có được phương thuốc trong tay.

Nơi bán ngọc Dương Chi được giá nhất là Thâm Phủ, nhưng đối với Lam Tiểu Bố thì chỉ cần Tân Thành có thể bán được giá vừa ý thì hắn cũng lười phải tới tận Thâm Phủ, thêm hay ít một chút tiền cũng không sao.

Còn chuyện có người đi tìm hắn thật hay không thì Lam Tiểu Bố một chút cũng không biết. Mà cho dù có biết thì hắn cũng chẳng để ý. Bây giờ hắn sợ nhất là mình vừa ló đầu ra ánh sáng đã bị vây lại, vì thế mọi hành động đều diễn ra trong âm thầm chính là cách tốt nhất. Đừng để tới lúc lén vào núi Côn Luân lại bị một đám người âm thầm đi theo thì hỏng bét.

...

Bệnh viện Côn Hồ.

Viện trưởng Trần Huân và phó viện trưởng Cố Tây Nhân giống như đứa trẻ vừa làm hỏng chuyện, đầu cúi thấp đứng trong phòng bệnh VIP nhất.

Trên giường bệnh là một thiếu niên sắc mặc tái nhợt đang nhìn chằm chằm về phía Viện trưởng, hai con mắt sung huyết tỏ ra tức giận điên cuồng.

Bên mép giường có một người phụ nữ tuổi trung niên giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Trần Huân, lạnh lẽo nói: "Trần Huân, nếu trong vòng hai người ngươi không mang được Lam Tiểu Bố tới chữa bệnh cho Quân Quân thì cái ghế viện trưởng này đừng ngồi nữa."

Sắc mặt Trần Huân đỏ bừng vì bị nhục nhã, nhưng lại không dám trả lời.

Thiếu niên nằm trên giường bệnh, giọng nói bằng bằng: "Viện trưởng Trần, bác sĩ Lam không có ở đây thì ngươi gọi ta tới bệnh viện Côn Hồ làm gì? Cảm thấy ta bệnh tật dễ bắt nạt đúng không?"

Mặc dù giọng nói rất thong thả nhưng ai cũng nghe ra được hắn đang tức giận ngút trời.

Trần Huân không ngừng khinh bỉ trong lòng. Đừng có nói ta gọi ngươi tới, là do các ngươi nghe ngóng được chuyện của Tiểu Mạn nên mới chạy tới bệnh viện Côn Hồ như điên mới đúng, ông đây thèm vào đi mời các ngươi tới. Chỉ là những lời này hắn ta không dám nói ra, chẳng những vậy, còn phải cắn răng nhịn nhục đi tìm Lam Tiểu Bố nữa.

Chắc chắn Trần Huân sẽ không thể tìm thấy Lam Tiểu Bố được, vì lúc này Lam Tiểu Bố đã có mặt ở Tần Thành rồi, sim điện thoại trước đây cũng bị vứt rồi.

Bởi vì phải tra xem Thương Vĩ đang ở đây, Lam Tiểu Bố liền chọn một khách sạn gần đại học Lý Công ở Tân Thành để ở.

Lam Tiểu Bố chưa từng gặp qua Thương Vĩ, nhưng gương mặt và một ít tin tức của hắn ta Lam Tiểu Bố đã nằm lòng rồi. Thực ra ở kiếp trước, sau khi Thương Vĩ bị mang lên đĩa bay một mình thì tin tức của hắn ta đã bị công khai hoàn toàn, người không biết thực ra chỉ có vài người mà thôi.

Lam Tiểu Bố còn chưa đi tới tòa nhà của khoa Vật lý điện tử, thậm chí còn chưa kịp hỏi ai thì đã nhìn thấy Thương Vĩ rồi. Bộ dáng người này không tệ lắm, nhưng hai lỗ tai một lớn một nhỏ rất dễ thấy, trên sống mũi cũng có một sợi giây đỏ nữa.

Thời điểm giảng bài, Lam Tiểu Bố ngồi ở sau Thương Vĩ một đoạn. Cũng phát hiện người này là một học sinh giỏi, đi học nghe giảng cực kì chuyên chú, căn bản không thể nhìn ra được một điểm khác biệt nào từ người này cả.

Theo dõi tới trưa, Lam Tiểu Bố vẫn chưa có cơ hội ra tay. Lam Tiểu Bố nghĩ tốt nhất là chờ tới khi Thương Vĩ tan học, sau đó hắn sẽ tìm một nơi kín đáo đánh cho tên này một gậy rồi mới tra hỏi.

Hiển nhiên, Thương Vĩ là một học sinh giỏi, ngoài giờ học và trong giờ học hắn ta đều cực kì ít ra ngoài hoạt động. Nghe nói người này xuất thân từ Thương gia với gia nghiệp rất lớn, mà Thương gia lại là gia tộc nổi tiếng trong Tân Thành, nhưng hắn không thể nhìn ra được một chút khí thế thiếu gia nào trên người tên Thương Vĩ này cả.

Mãi tới trưa Lam Tiểu Bố mới tìm được một cơ hội. Hình như Thương Vĩ vừa nhận được điện thoại, vừa nghe xong liền vội vã đi tới nơi yên tĩnh để nghe tiếp. Dĩ nhiên Lam Tiểu Bố sẽ không bỏ lỡ loại cơ hội này, vì thế liền nhanh chóng bám theo đằng sau.

"Chú Hùng, hiện xung quanh không còn ai cả, là chuyện gì?" Thương Vĩ nhìn trước ngó sau, thấy không có ai mới dùng tay che điện thoại, vội vàng hỏi.

Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì chú Hùng tuyệt đối không gọi cho hắn ta. Thương Phi Hùng là sự tồn tại thần bí nhất Thương gia, rất nhiều người trong Thương gia đềi không biết Thương Phi Hùng đang làm gì. Thương Vĩ là con trai trưởng, cũng là người thừa kế tương lai của Thương gia, dĩ nhiên cũng biết rõ công việc mà Thương Phi Hùng đang phụ trách là gì.

Đây là người phụ trách tất cả công việc trong giới hắc đạo hoặc một số nhân vật nguy hiểm khác của Thương gia, có thể nói, Thương gia có thể có được địa vị hiển hách trong Tân Thành như hiện tại có quan hệ rất lớn tới vị Thương Phi Hùng này. Hai tay Thương Phi Hùng nhuốm đẫm máu tươi, từng gϊếŧ qua rất nhiều mạng người.

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười của Thương Phi Hùng: "A Vĩ, tối nay sẽ có một sự kiện lớn, ta sẽ mang con đi xem một chút."

"Sự kiện lớn gì cơ ạ?" Thương Vĩ nói theo bản năng.

Lam Tiểu Bố tránh ở một bên dùng hết khả năng để nghe lén, dù gì tu vi của hắn đã tới Tẩy Tủy rồi, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nghe được sự kiện lớn và buổi tối mà thôi. Trái lại, lời của Thương Vĩ thì hắn có thể nghe thấy rõ ràng, lúc này Lam Tiểu Bố chỉ hy vọng người này có thể hỏi rõ ra một chút.

Giọng Thương Phi Hùng ngưng trọng hơn rất nhiều: "Tối nay là sự kiện bán đấu giá lớn nhất toàn cầu của Thiên Âm, địa điểm tổ chức là Tân Thành. Buổi tối sẽ xuất hiện rất nhiều nhân vật lớn mà con chưa từng gặp, ngoài ra cũng có rất nhiều bảo bối hiếm có. Con và ta đều là tương lai của Thương gia, sự kiện này vẫn nên để con biết một chút mới phải."

Thương Vĩ đã từng nghe nói qua buổi đấu giá Thiên Âm, vì thế không chút do dự đáp: "Vâng, chú hùng, bây giờ ta sẽ rời trường sau đó đi cùng với ngươi."

Giọng nói của Thương Phi Hùng lập tức truyền tới: "Bây giờ không vội, buổi tối ta sẽ tới trường học đón con."

Thương Vĩ tắt điện thoại xong thì rời đi, Lam Tiểu Bố cũng không theo dõi hắn ta nữa. Hắn đã nghe được những từ mấu chốt, đấu giá Thiên âm, còn có buổi tối tới đón Thương Vĩ.

Nếu buổi tối tới đón Thương Vĩ thì Lam Tiểu Bố hắn dĩ nhiên sẽ đi theo cùng.

Còn mấy chữ đấu giá Thiên Âm kia hắn rất quen thuộc. Sau khi gϊếŧ Thành Kiến Kiệt xong liền lấy được tấm thẻ ngân hàng màu đen, bên trên có bốn chữ màu vàng đấu giá Thiên Âm.

Tấm thẻ bài kia hiện đang nằm trên người, Lam Tiểu Bố nhanh chóng lấy nó ra.

Thứ khiến Lam Tiểu Bố kinh dị không ngừng là trên tấm thẻ này, ngoài bốn chữ màu vàng kia thì lại nhiều thêm một hàng chứ "ngày 15 tháng 12, số 29 đường Vọng Giang thành phố Tân Thành, đấu giá cấp S".

Ngày 15 tháng 12 chính là hôm nay. Lam Tiểu Bố suy đoán, chắc hắn đấu giá Thiên Âm hôm nay sẽ cử hành một buổi đấu giá quy mô lớn, không biết muốn vào được nơi đó có cần phải có tấm thẻ chứng minh thân phận hay không.

Mặc kệ là phải hay không thì hắn vẫn nên đi xem thử trước rồi nói sau. Nếu tốt hơn thì càng tốt, hắn lập tức truy theo dấu vết của Thương Vĩ.

Khi quay lại khách sạn, Lam Tiểu Bố dịch dung thành một người đàn ông trung niên. Lấy kinh nghiệm sống cũng sự trải đời của mình, hắn dịch dung thành một người đàn ông trung niên mà không cảm thấy một chút mới lạ nào.