Chương 114: Tiệt Thạch

“Lam Tiểu Bố, hộ vệ của Chân Nặc tinh.” Lam Tiểu Bố lập tức ôm quyền, sau đó cảm ơn đối phương đã mở miệng nói giúp.

Người đàn ông râu quai nón kia lại cười ha ha một tiếng, “Ngươi thật sự là một người hộ vệ thú vị, ta tên là Chử An Trần, đến từ Liệt Sa Tinh. Ta coi trọng ngươi đấy, tương lai Liệt Sa tinh luôn hoan nghênh ngươi.”

Chử An Trần nói xong thì vẫy tay với Lam Tiểu Bố rồi quay người rời đi.

Khó trách tên Hàn Lặc kia lại sợ gia hỏa này, hóa ra đối phương chính là tuyển thủ của tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm, Phi Phác tinh chỉ là một tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp ba, đương nhiên không dám hó hé điều gì.

Tương tự như việc Phi Phác tinh có thể tiêu diệt Lam Á tinh một cách dễ dàng, Liệt Sa tinh cũng có thể dễ dàng bóp chết Phi Phác tinh.

“Lam thiếu úy, làm rất tốt. Ngươi yên tâm đi, Chân Nặc tinh sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Thái Mạt Trường rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ngươi đã nói rất nhiều lần là Chân Nặc tinh sẽ cho ta nhiều thứ tốt, đáng tiếc là, ngay cả chuyện trước đây ngươi đồng ý cho ta một viên Tiệt Thạch mà đến bây giờ vẫn không thấy đâu.”

Thái Mạt Trường cười xấu hổ, sau đó lấy từ trong túi ra một cái hộp gõ, đưa nó cho Lam Tiểu Bố rồi nói, “Cái này ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi, lúc đầu dự định sau khi từ Ngọc Khải tinh quay về rồi sẽ đưa cho ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã muốn lấy, thế thì đưa luôn cho ngươi cũng vậy thôi.”

“Đa tạ.” Lam Tiểu Bố vô cùng kích động, nhanh chóng nhận lấy hộp gỗ. Còn chuyện sau khi từ Ngọc Khải tinh quay về sẽ đưa cho hắn, ha ha, tiến vào Ngọc Khải tinh rồi có thể ra ngoài được hay không là hai chuyện khác nhau. Nếu như hắn không nói ra, Thái Mạt Trường rõ ràng cũng không muốn cho.

Vị Lai Hào không bao lâu sau đã khởi động, xông ra ngoài Thiên La tinh, tiến vào vũ trụ mênh mông.

Giờ phút này Lam Tiểu Bố đang ở trong phòng của mình, tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai có năm phòng, vừa hay đủ mỗi người một phòng.

Sau khi vào phòng, Lam Tiểu Bố không lấy cái hộp gỗ của mình ra, cũng không xem xét Tiệt Thạch. Thần niệm của hắn bắt đầu tìm kiếm xem trong phòng có thiết bị giám sát nào không.

Khiến Lam Tiểu Bố thất vọng là, gian phòng này chẳng những có thiết bị giám sát mà còn được lắp đặt ở những nơi giám sát không có góc chết. Cho dù hắn nghiên cứu Tiệt Thạch hay hộp gỗ mang từ Địa Cầu kia ở nơi nào, cũng sẽ bị người khác phát hiện.

Lam Tiểu Bố không dám tu luyện, cũng không thể nghiên cứu hộp gỗ, chỉ có thể nhàm chán ở trong phòng nghỉ ngơi.

Không thể tu luyện được, Lam Tiểu Bố lập tức cảm thấy vô cùng nhàm chán và trống rỗng, nếu như còn ở trên Địa Cầu, hắn còn có thể đi ra ngoài đi dạo. Ở đây là ngoài vũ trụ mênh mông, còn ở trong một chiếc chiến điệp, làm sao có thể đi dạo được đây?

Đến ngày thứ ba, Lam Tiểu Bố thật sự không nhịn được nữa, hắn lấy chiếc hộp đựng Tiệt Thạch ra.

Tiệt Thạch cũng chỉ được tính là quý giá mà thôi, cũng không hiếm lắm, hắn nhìn một chút thì cho dù có bị người khác phát hiện cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì lớn.

Mở hộp ra, bên trong là một viên ngọc thạch dài khoảng 5cm, dày 1.5 cm, rộng 3cm. Ít ra thì nhìn từ vẻ bề ngoài nó khác giống ngọc thạch, tản ra hào quang màu trắng nhạt.

Tiệt Thạch là ngọc sao? Từ khi nào mà ngọc cũng có thể dùng để cung cấp nhiên liệu để đĩa bay phi hành trong vũ trụ thế này?

Lam Tiểu Bố khó hiểu cầm Tiệt Thạch trong hộp gỗ lên, Tiệt Thạch vừa chạm vào tay, một cảm giác lạnh buốt truyền đến, Lam Tiểu Bố lập tức cảm nhận được nguyên khí thiên địa nồng đậm đến cực hạn.

Lam Tiểu Bố chấn động, đây không phải là ngọc, hắn cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra. Tiệt Thạch là một thứ được áp súc từ nguyên khí thiên địa, hơn nữa dường như còn ẩn chứa một loại đạo lý huyền ảo trong thiên địa…

Bởi vì Lam Tiểu Bố không thể nào biết rõ được trong Tiệt Thạch, ngoài nguyên khí thiên địa được áp súc ra, còn ẩn chứa đạo lý huyền ảo gì, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được thứ này có liên quan đến tu luyện, tựa như một đạo lý tu luyện nào đó, chỉ có thể hiểu ý mà không thể nào nói được thành lời.

Khó trách người ta lại nói thứ này có thể tu luyện, loại vật này mà còn không thể tu luyện thì còn cái gì có thể tu luyện chứ? Lam Tiểu Bố nghĩ thầm thứ này không nên gọi là Tiệt Thạch, nên gọi là Thiên Địa Nguyên Khí Thạch mới đúng.

Giờ phút này Lam Tiểu Bố vô cùng khát vọng có thể dùng Tiệt Thạch trong tay để tu luyện thử một chút, nhưng mà hắn hiểu rõ, bây giờ không thể làm như vậy được.

Hắn chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể lên Tiên Thiên, bây giờ mà dùng Tiệt Thạch tu luyện thì 100% sẽ đột phá lên Tiên Thiên.

Một khi đột phá lên Tiên Thiên, vậy thì nói không chừng sẽ gây ra động tĩnh khiến tất cả mọi người trên chiến điệp chú ý đến.

Lam Tiểu Bố có chút nuối tiếc cất Tiệt Thạch lại vào trong hộp, trong lòng hắn đang nghĩ làm thế nào để có được nhiều Tiệt Thạch hơn.

Lại một ngày trôi qua, Lam Tiểu Bố quyết định đi tìm Thái Mạt Trường nói chuyện. Ít nhất thì hắn muốn biết Tiệt Thạch được sinh ra chủ yếu ở nơi nào, cùng với chuyện rốt cuộc ở Ngọc Khải tinh có bao nhiêu Tiệt Thạch.

Ngay lúc này, cửa phòng có người gõ.

Thần niệm của Lam Tiểu Bố đã sớm nhìn thấy Persia đang đứng bên ngoài cửa, bề ngoài cô gái này có vẻ rất đáng yêu, ngây thơ, nhưng thật ra lại rất tâm cơ.

Mở cửa phòng ra, Lam Tiểu Bố không có ý định để cô gái này tiến vào trong phòng mình, “Persia, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”

Mặt Persia hơi đỏ, nàng do dự một chút rồi nói, “Tiểu Bố ca ca, ta có thể vào trong ngồi một chút không? Ta có một số việc muốn thương lượng với ngươi một chút.”

Lam Tiểu Bố cười cười, “Có chuyện gì thì nói ngay ở đây đi, phòng ta có quá nhiều bí mật, không thích hợp với thiếu nhi.”

Sắc mặt Persia tựa như càng đỏ hơn, nàng nhẹ giọng nói, “Tiểu Bố ca ca, ngươi có thể cho ta mượn Tinh Không Kim một chút không?”

Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn Persia, “Persia, ta nghe nói nhà ngươi có rất nhiều tiền, sao lại có chuyện đến đây vay tiền một hộ vệ tân binh như ta chứ? Tiền của ta đều là tay làm hàm nhai, so ra thì kém xa đại gia các ngươi rồi.”