Chương 113: Đi đến Ngọc Khải tinh (2)

Ví dụ như tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai trừ Chân Nặc tinh ra còn một tinh cầu cấp hai khác, hộ vệ cảu tinh cầu cấp hai này cũng chỉ có ba người. Đó là bởi vì khi bọn họ tham gia thi tuyển, các hộ vệ khác đều đã chết sạch, cho dù sau vòng kiểm tra thứ nhất, số hộ vệ còn lại không phải chỉ có ba người, nhưng những người khác, đại não đã bị tổn thương, cho nên không thể nào tiếp tục đi đến Ngọc Khải tinh được.

Tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm cũng không phải một trăm phần trăm là năm mươi người, trừ Thiên La tinh có năm mươi người, Ngân Dịch tinh chỉ có 42 người, Lam Tiểu Bố nhìn thấy Đào Ngải, ánh mắt Đào Ngải cũng nhìn về phía Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố đoán, có thể gia hỏa kia đang tìm kiếm Kerr. Nhìn thấy Kerr không ở đây sắc mặt của hắn càng vui vẻ.

Kerr không ở đây, có nghĩa là Kerr không đi Ngân Dịch tinh thì cũng ở lại Thiên La tinh. Cho dù Kerr có ở đâu thì cũng là đồ ăn của hắn.

Số hộ vệ tham gia thi tuyển của tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp bốn khoảng từ 16 đến 20 người. Nhân số cố định nhất là tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp ba, phần lớn đều là chín đến mười người.

Chờ tất cả mọi người đã tập trung ở quảng trường, Mộc Trạch Cực mới cao giọng nói, “CHúc mừng các ngươi, các ngươi đều là thiên tài của tinh hệ Bách Ma ta, là tương lai của tinh hệ Bách Ma chúng ta. Hôm này ta ở đây tiễn các ngươi, hi vọng các ngươi ở Ngọc Khải tinh có thể đạt được cơ duyên của mình, mang đến tương lai tốt đẹp cho tinh hệ Bách Ma chúng ta. Cho dù tuyển thủ của tinh cầu nào có thứ gì, đều có thể phục chế một phần mang đi, linh quả và vật liệu đều có thể mang đi một nửa.

Dù cho ngươi có lấy được một ngọn cỏ của Ngọc Khải tinh, vào lúc ngươi trở về, cũng có thể ở tinh hệ Bách Ma chế tạo một đế quốc ở bất kì tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật nào. Bây giờ, mời những tuyển thủ anh dũng của chúng ta đi lên chiến điệp Vị Lai Hào, tiến vè Ngọc Khải tinh.”

Giọng nói Mộc Trạch Cực vừa dứt, từng đợt tiếng vỗ tay vang lên. Sau đó cửa của chiến điệp Vị Lai Hào mở ra, đám người dựa theo đẳng cấp tinh cầu mà lần lượt leo lên chiến điệp.

Lam Tiểu Bố lại nghe ra được ý khác trong lời Mộc Trạch Cực nói, đó chính là cho dù ai có được thứ gì nhất định cũng phải cống hiến ra. Nếu như hộ vệ có được thứ gì, chắc là phải giao nó cho tuyển thủ của tinh cầu, nếu không thì phải dâng hết ra. Bởi vì trong lời Mộc Trạch Cực nói, không có dính gì đến hộ vệ. Nhiều hộ vệ như vậy, cuối cùng thì vẫn sẽ có một vài người có thể tiến vào Ngọc Khải tinh, Mộc Trạch Cực chưa hề nói đến, vậy thì cho thấy rõ hộ vệ không có tư cách giữ lại thứ gì.

Ý thứ hai trong lời Mộc Trạch Cực chính là, nếu như lấy được pháp bảo hoặc pháp khí, hoặc là những thứ khác, nhất định phải giao hết cho tinh hệ Bách Ma. Nguyên nhân là lúc Mộc Trạch Cực nói chuyện, cũng không nhắc đến những thứ này. Không nhắc đến, vậy đó chính là phải nộp hết toàn bộ.

“Tiểu tử, không tệ nhỉ, một tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai mà có thể thông qua vòng thi tuyển tinh hệ, còn có thể tiến vào Ngọc Khải tinh.” Một người đàn ông leo lên chiến điệp Vị Lai Hào trước Chân Nặc tinh bỗng nhiên quay đầu vỗ vai Thái Mạt Trường một cái, sau đó ánh mắt không chút kiêng kị nhìn về phía ngực Persia.

Sắc mặt Thái Mạt Trường không tốt lắm, nhưng mà vẫn cười cười nói, “May mắn, may mắn àm thôi.”

“May mắn à, ta không thấy vậy đâu. Chân Nặc tinh ngươi có một người rất lợi hại đó, có thể gϊếŧ Hàn Thủ của Phi Phác tinh ta, cái tên gia hỏa lợi hại kia đâu rồi? Tại sao lại không có ở đây?” Người đàn ông kia hừ lạnh, giọng nói có chút trào phúng.

Hóa ra là Phi Phác tinh, trong lòng Lam Tiểu Bố hiểu được. Lam Á tinh bị Phi Phác tinh tiêu diệt, Hàn Thủ lại bị Kerr gϊếŧ chết, trên thực tế là đã bị hắn xử lý.

“Ngươi là đội trưởng đội hộ vệ của Chân Nặc tinh? Không bằng đi theo Phi Phác tinh ta đi, chỉ là một tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai thì có gì tốt mà ở lại? Hàn Lặc ta sẽ cho ngươi được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.” Người đàn ông có tên là Hàn Lặc kia nhìn về phía Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố đã hiểu rõ một chút quy củ, biết đối phương tuyệt đối sẽ không dám bắt lấy hắn ở nơi này. Chờ đến khi vào Ngọc Khải tinh rồi, gia hỏa này cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn vì không gặp phải Lam Tiểu Bố hắn.

“Ngươi thì là cái thá gì chứ, cũng dám mời ông nội ngươi gia nhập.” Lam Tiểu Bố không chút do dự châm chọc.

Thẩm Nguyệt và Kerr đều là bạn của hắn, mặc dù Lam Tiểu Bố không phải là người Lam Á tinh, nhưng hắn đối với Phi Phác tinh đã tiêu diệt Lam Á tinh này không chút chút ấn tượng tốt nào, thậm chí còn vô cùng cằm ghét.

Cái loại tinh cầu hơi một chút là đi nô dịch người tinh cầu khác, ở trong mắt Lam Tiểu Bố thì cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, phần lớn đều là vì tư lợi cá nhân mà thôi. Bọn hắn chưa từng trải qua cảm giác tinh cầu bị nô dịch, cuộc sống thê thảm của cư dân bản địa.

“Tiểu tử, ngươi to gan lắm.” Trong mắt Hàn Lạc hiện lên tia sát khí, trong lòng đã xem Lam Tiểu Bố là một nười chết.

“Ha ha, có cá tính, ta chỉ thích hộ vệ như vậy. Ngươi là cái thá gì chứ.” Một tiếng cười to ha ha truyền đến, sau đó là một người đàn ông râu quai nón xồm xoàm có thân hình cao lớn bước đến. Câu sau là hắn nói với Hàn Lặc.

Hàn Lặc đang định phản kích, nhưng sau khi trông thấy người tới là ai thì chỉ biết cười cười xấu hổ, thậm chí còn chưa nói lời nào đã xoay người rời đi.

“Ngươi nhìn xem, loại người này chính là như thế, chỉ biết hϊếp yếu sợ mạnh, biết một bàn tay của ta có thể đập chết hắn.” Người đàn ông râu quai nón cười ha ha một tiếng, nói với Lam Tiểu Bố.