Kerr đi, cuối cùng vẫn không thể dẫn theo Cổ Đạo đi cùng.
Mặc dù Thái Mạt Trường biết lần này hộ vệ của Chân Nặc tinh nhất định sẽ rời đi rất nhiều, nhưng hắn lại không thể làm gì được. Chỉ hy vọng cuối cùng có thể còn lại bốn năm người, nếu không thì cho dù bọn họ có thông qua được cuộc thi tuyển, cuối cùng cũng vẫn sẽ chết trong thông đạo của Ngọc Khải tinh.
Một ngày trôi qua rất nhanh, giờ phút này cuộc thi tuyển ở tinh hệ Bách Ma đã kết thúc, có mười chín tinh cầu thông qua cuộc thi tuyển, đạt được tư cách đi vào Ngọc Khải tinh. Trong mười chín tinh cầu này đã bao gồm cả ba tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm, còn lại đều là tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp ba và tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp bốn. Tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai chỉ có hai tinh cầu, một trong số đó là Chân Nặc tinh.
Lam Tiểu Bố hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó, hắn vẫn luôn ở trong phòng tu luyện, Cổ Đạo thì tự do tự tại hết ăn lại ngủ.
Thông qua thi tuyển, cho dù là hộ vệ cũng có người chú ý hầu hạ.
Bởi vì Lam Tiểu Bố tu luyện Đoán Thần Thuật, đến khi nhớ tới thì mới ăn một chút, những người phục vụ kia, hoàn toàn là chuẩn bị đồ ăn cho Cổ Đạo.
Nửa đường Lam Tiểu Bố sẽ lấy cái hộp gỗ lạnh lẽo kia ra mấy lần, cuối cùng vẫn không dùng thần niệm để điều tra. Đoán Thần Thuật thăng lên cấp hai, hơn nữa thần niệm đã có thể trải rộng trong phạm vi 50 mét, giác quan thứ sáu của Lam Tiểu Bố cũng mạnh mẽ hơn. Hắn có chút lo lắng khi thần niệm dò xét bên trong hộp gỗ kia sẽ gây ra động tĩnh lớn, nơi này không phải trên Địa Cầu, cũng không phải ở trong tinh không, hơn nữa còn không biết đến lúc nào mới xuất phát. Lỡ như gây ra động tĩnh gì, khiến cường giả chú ý đến, hắn có được còn không bù được cái mất. Cho dù có muốn nghiên cứu hộp gỗ nhỏ này, cũng phải tìm thời gian rảnh và một nơi an toàn mới được.
Cứ như vậy, bảy tám ngày trôi qua, bên ngoài gian phòng của Lam Tiểu Bố truyền đến âm thanh tập hợp, “Tất cả các tuyển thủ từ các tinh cầu đã thông qua tinh hệ Bách Ma, xin mời lập tức tụ tập trên quảng trường bên ngoài nhà khách, chuẩn bị tiến vào Ngọc Khải tinh.”
Lam Tiểu Bố mừng rỡ, cuối cùng thì cùng đến lúc.
Tu luyện bảy tám ngày, thần niệm của hắn lại mạnh hơn một chút, càng quan trọng hơn là Đoán Thần Thuật của hắn cũng đã được củng cố.
Lúc Lam Tiểu Bố đi ra ngoài, mới phát hiện Thái Mạt Trường đã sớm chờ hắn.
Trông thấy chỉ có mình Lam Tiểu Bố ôm theo Cổ Đạo, không còn bất cứ ai nữa, sắc mặt của Thái Mạt Trường có chút khó coi. Nhưng mà so với lúc trước, hắn cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều, không nói gì với Lam Tiểu Bố. Có lẽ hắn lo lắng, một khi hắn nổi giận, Lam Tiểu Bố cũng sẽ rời đi luôn.
Bây giờ Lam Tiểu Bố cũng không phải là người mà hắn có thể nắm trong tay, Lam Tiểu Bố đã có được tư cách ở lại Thiên La tinh vĩnh viễn, hoàn toàn không cần nghe hắn nói này nói nọ.
“Tiểu Bố ca ca, chỉ có ngươi và Cổ Đạo ở lại thôi sao? Mọi người đi đâu rồi?” Persia vẫn mang dáng vẻ đáng yêu, khiến người ta nhìn thấy mà không thể kìm được lòng thương tiếc.
“Đúng vậy, tất cả đều đi rồi. Ta thật sự muốn cùng với các ngươi thăng quan phát tài, cho nên mới liều chết ở lại đây.” Lam Tiểu Bố nói.
Thường Nguyên không tỏ vẻ gì cả, ánh mắt Ngưng Đông Nhu lóe lên tia khinh bỉ, rõ ràng biết Lam Tiểu Bố đang nói bậy nói bạ.
Thái Mạt Trường không rõ chuyện Lam Tiểu Bố muốn thăng quan phát tài là thật hay giả, nhưng mà trừ chuyện thăng quan phát tài ra, quả thật Lam Tiểu Bố không còn lý do nào mà ở lại đây. Nếu như nói Lam Tiểu Bố cũng muốn tiến vào Ngọc Khải tinh tìm kiếm công pháp tu tiên hay linh quả trường sinh, hay các loại hình vậy liệu khoa học kĩ thuật đỉnh cấp, ngay cả Thái Mạt Trường cũng cảm thấy không thể tin được.
Tiến vào Ngọc Khải tinh chẳng khác nào đang buộc chặt đầu vào thắt lưng, đừng nói là Lam Tiểu Bố, cho dù là Lục vương tử hắn đây, cũng là dang liều lĩnh tính mạng xông vào, mặc dù hắn cũng có một vài con át chủ bài.
Hơn nữa, cho dù Lam Tiểu Bố có bình yên vô sự tiến vào Ngọc Khải tinh, sau đó lại đi ra, tất cả mọi thứ trên người Lam Tiểu Bố đều sẽ bị lục soát.
Hộ vệ tiến vào Ngọc Khải tinh chỉ có một mục đích duy nhất chính là bảo vệ sự an toàn của chủ nhân, hộ vệ không xứng có được bất cứ vật gì. Cho dù người hộ vệ này sau khi ra ngoài có trở thành quốc chủ, cũng không có tư cách lấy một ngọn cỏ của Ngọc Khải tinh.
“Chúng ta đi thôi, phải lên chiến hạm rồi.” Thái Mạt Trường chẳng có tâm tình thăm dò Lam Tiểu Bố nữa.
Khi mọi người bước vào quảng trường bên ngoài nhà khách, trên quảng trường đã có mấy trăm người.
Một chiếc chiến điệp Cự Vô Phách màu bạc đứng ở chính giữa quảng trường, Lam Tiểu Bố quan sát chiếc chiến điệp này, lập tức biết được chiếc chiến điệp này có đẳng cấp còn cao hơn cả Côn Lôn, đâu là một loại trực giác.
Quốc chủ Mộc Trạch Cực của Sùng Nguyên đế quốc Thiên La tinh cũng đến đây, hắn đứng phía trước chiến điệp, vẻ mặt tươi cười tràn đầy mong chờ các tuyển thủ tiến vào Ngọc Khải tinh tập trung lại, tựa như hắn không phải là một quốc chủ của tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm, mà là một người phục vụ.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện số tuyển thủ tiến về Ngọc Khải tinh của Chân Nặc tinh không phải là ít nhất, nhưng số hộ vệ thì đúng là ít nhất.
Hộ vệ chỉ có một mình hắn, à, còn có một con chó, không đúng, là một con sói.
Hộ vệ của tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm là năm mươi người, hộ vệ tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp bốn là hai mươi người, hộ vệ tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp ba là mười người, hộ vệ tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai là năm người.
NHững hộ vệ này nhất định là đã phải tham gia cuộc thi tuyển hộ vệ, nếu như tham gia thi tuyển hộ vệ mà bị chết, thì tuyệt đối không cho phép bổ sung.