Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khí Vũ Trụ

Chương 110: Đội hộ vệ tan rã.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diêm Tế ngã xuống đất bỏ mình, Thường Nguyên ngay tại thời khắc sống còn nghiêng người né tránh đòn đánh lén, nói thì dài dòng, trên thực tế thì mọi chuyện đều diễn ra trong nháy mắt. Đến ngay cả chính bản thân Thường Nguyên cũng không biết hắn tránh thoát đòn đánh lén của Diêm Tế rồi gϊếŧ Diêm Tế như thế nào.

“Chân Nặc tinh thắng, Chân Nặc tinh đã thắng ba trận, thông qua cuộc thi tuyển tinh hệ Bách Ma, có thể rút lui.” Tiếng loa phóng thanh trên quảng trường lại vang lên lần nữa.

Lần thi tuyển này không nhất thiết phải đánh hết cả năm trận, chỉ cần ngươi có thể thắng được ba ván, ngươi có thể trực tiếp thông qua thi tuyển.

“Chân Nặc tinh chúng ta là tinh cầu đầu tiên thông qua thi tuyển?” Thái Mạt Trường cảm thấy không thể tin được bóp bóp cánh tay mình một chút, hắn phát hiện tất cả đều là sự thật.

Bởi vì là tinh cầu đầu tiên thông qua cuộc thi tuyển, bọn người Lam Tiểu Bố là nhóm đầu tiên rời khỏi quảng trường quay về nhà khách nghỉ ngơi.

“Lam úy trưởng, lần này nhờ có ngươi, công lao của người, khi quay về ta nhất định sẽ bẩm báo với phụ vương, ngươi đã lập công lớn cho Chân Nặc tinh ta.” Vừa bước vào nhà khách, Thái Mạt Trường lại nói cảm ơn Lam Tiểu Bố.

Đối với sự cảm kích của Thái Mạt Trường, Lam Tiểu Bố chỉ nghe cho có, hoàn toàn không để trong lòng. Hắn khẳng định Thái Mạt Trường không quên lần trước đã đồng ý cho hắn một viên Tiệt Thạch, chỉ là tên gia hỏa này không nhắc đến, Lam Tiểu Bố cũng không muốn nhiều lời.

Mặc dù Thái Mạt Trường rất muốn lôi kéo vài hộ vệ tân binh, nhưng mà hắn quan sát một chút, đoán rằng nêu như mình nói riêng với mấy hộ vệ tân binh này, chờ sau khi mình quay người đi rồi, những lời hắn nói sẽ truyền đến tai Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố nhìn bề ngoài có vẻ là người trẻ tuổi nhất, thế nhưng năng lực khống chế mấy hộ vệ tân binh này còn hơn Lục vương tử hắn.

“Chúc mừng các ngươi, các thiên tài và dũng sĩ của Chân Nặc tinh.” Một người đàn ông trung niên dẫn theo hai binh sĩ đi đến, vẻ mặt tươi cười.

Lam Tiểu Bố không biết người này là ai, nhưng Thái Mạt Trường lại vô cùng quen thuộc, hắn nhanh chóng cúi người hành lễ, “Thái Mạt Trường Chân Nặc tinh xin chào Phí thiếu nhân trưởng.”

Thiếu nhân trưởng? Những hộ vệ đứng sau lưng Thái Mạt Trường đều phấn khởi trong lòng.

Bọn hắn phản ứng lại sớm hơn Lam Tiểu Bố một bước, một người trưởng quan quản lý cư dân tinh cầu, hoặc là có tư cách cho phép người khác ở lại tinh cầu, chính là đại nhân trưởng. Dưới đại nhân trưởng là nhân trưởng, mà dưới nhân trưởng chính là thiếu nhân trưởng.

Mặc dù có cấp độ lớn nhỏ nhưng mà chức trách của bọn họ đều là người quản lý cư dân. Bây giờ thiếu nhân trưởng của Thiên La tinh đến đây, nhất định là chuyện tốt.

Vị Phí thiếu nhân trưởng này cười với Thái Mạt Trường một chút, sau đó hỏi, “Xin hỏi, ai là đội trưởng đội hộ vệ Chân Nặc tinh?”

Sắc mặt Thái Mạt Trường có chút xấu hổ, nhưng mà hắn hoàn toàn không thể ngăn chuyện này lại.

Lam Tiểu Bố đứng ra hành lễ một cái, sau đó nói. “Lam Tiểu Bố xin chào Phí thiếu nhân trưởng.”

Nụ cười trên mặt vị Phí thiếu nhân trưởng lập tức chân thành hơn rất nhiều, hắn vui vẻ chúc mừng, “Chúc mừng chúc mừng, lần này Chân Nặc tinh có ngươi dẫn đắt, giành được thành tích vô cùng xuất sắc. Thiên La tinh chúng ta đã từng hứa, chỉ cần thông qua thi tuyển tinh hệ, sẽ có tư cách ở lại Thiên La tinh vĩnh viên, đồng thời nhận được tư cách cư dân bản địa Thiên La tinh. Bây giờ ta đến là để ban lệnh bài tư cách cư dân vĩnh cữu của Thiên La tinh.”

Nói xong Phí thiếu nhân trưởng vung tay lên, hai người sau lưng bưng một cái mâm lên, trong mâm đặt ba mươi lệnh bài. Lệnh bài này có cùng giá trị với lệnh bài Đào Ngải đã cho Kerr trước đó, có thể định cư tại tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm, đồng thời có tư cách cư dân bản địa. Điều khác biệt là đây không phải lệnh bài vinh dự, dùng loại lệnh bàu này, sau khi lấy được tư cách dân cư rồi, lệnh bài này phải nộp lại.

Lam Tiểu Bố vội vàng cảm ơn, tiến lên nhận lấy toàn bộ những lệnh bài này. Những hộ vệ phía sau hắn, hai mắt sớm đã sớm sáng như đèn pha, những thứ này đều là thứ mà mỗi người đều mơ ước có được.

Đừng nhìn vào chuyện bọn họ gia nhập Chinh Tinh quân, trên thực tế thì cho dù nhiệm vụ này hoàn thành xong, bọn họ cũng chỉ trở thành cư dân vĩnh cửu của Chân Nặc tinh mà thôi.

Một tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai như Chân Nặc tinh, làm sao có thể so với tư cách định cư của tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm? Điều này cũng giống như trước mắt ngươi có hai cơ hội, một là làm công dân ở một nước phát triển, hai là tư cách ở lại một bộ lạc nguyên thủy nào đó của Châu Phi, nhưng ở Châu Phi, ngươi chỉ có thể làm một đội trưởng săn bắn, ngươi chọn cái nào?

Đừng nói là đội trưởng, cho dù có là tù trưởng, chỉ sợ một trăm phần trăm đều sẽ chọn ở lại nước phát triển.

Sau khi Phí thiếu nhân trưởng phát lệnh bài cho Lam Tiểu Bố xong, lại chào đám người kia một tiếng, lúc này mới quay người rời đi.

Lệnh bài đã đưa cho Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố xử lý như thế nào là chuyện của Lam Tiểu Bố.

Sau khi Phí thiếu nhân trưởng đi rồi, Thái Mạt Trường mới tươi cười rạng rỡ nói, “Mặc dù bây giờ mọi người đã có được tư cách ở lại Thiên La tinh, nhưng nếu như chúng ta có thể thông qua thông đạo đến Ngọc Khải tinh, vậy thì mỗi người đều sẽ có thân phận quý tộc ở Thiên La tinh, thậm chí có thể lập quốc ở Thiên La tinh.”

Lần này Thái Mạt Trường không dám lấy Chân Nặc tinh ra để dụ dỗ mọi người, trực tiếp lấy phần ban thưởng của Thiên La tinh ra.

Không có ai để ý đến Thái Mạt Trường, trong lòng mọi người đều đang ha ha. Có thể lấy được tư cách cư dân của Thiên La tinh, đó đã là vô cùng may mắn rồi. Lúc này trừ Lam Tiểu Bố ra, có lẽ không có bất kỳ ai nghĩ đến việc muốn hộ tống Thái Mạt Trường đi Ngọc Khải tinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »