Đối với trận chiến trên đài giao đấu, Lam Tiểu Bố hoàn toàn không có hứng thú,hắn đang nghĩ đến vài chuyện khác. Ngọc Khải tinh hắn nhất định phải đến, nhưng sau khi rời khỏi Ngọc Khải tinh rồi thì hắn nên đi đâu?
Không thể ở lại Thiên La tinh, cũng không thể quay về Chân Nặc tinh. chắc hẳn hắn phải đi đến tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cao cấp hơn một chuyến. Một là để học tập kiến thức khoa học kĩ thuật, thuận tiện nhìn xem thứ máy móc tịnh hóa tinh cầu là thứ gì, mình có thể lấy được hay không.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là công pháp tu tiên, một khi hắn bước vào Tiên Thiên, sẽ đứng trước khốn cảnh không có công pháp tu luyện. Nếu như có được công pháp tu tiên hắn phải tu luyện đến trình độ nào mới có thể kháng cự lại được những công kích từ văn minh khoa học kĩ thuật kia?
Lam Tiểu Bố bắt đầu lục tìm những ký ức về khoa học kĩ thuật ở trong đầu, những ký ức này khá lộn xộn, mực dù đã được sắp xếp lại một lần, nhưng dù sao đây cũng không phải là đồ của mình. Nếu như không phải hắn tu luyện Đoán Thần Thuật, qua một thời gian dài như vậy, nói không chừng đã có nhiều ký ức bị xóa mất.
Đoán Thần Thuật quả thật là một thứ tốt, sau khi Đoán Thần Thuật của hắn bước vào cấp hai, chẳng những trí nhớ trở nên tốt hơn, mà chỉ càn mơ hồ nhớ đến một vài khái niệm nào đó, rất nhanh đã có thể nhớ rõ trong đầu.
Lam Tiểu Bố trầm tư, cũng không ai quấy rầy đến hắn. Chân Nặc tinh lại trải qua một lần giao đấu nữa. Cũng không ai đi quấy rầy Lam Tiểu Bố suy nghĩ.
Chủ yếu là vì trận giao đấu lần này, Thương Nguyên đã chiến thắng đối thủ, tuy rằng Thương Nguyên cũng bị thương nhẹ, nhưnghắn hoàn toàn nắm chắc có thể thắng được đối phương.
Là Thái Mạt Trường cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố đang so tài với chính ký ức của mình, hắn khó hiểu nhìn Thái Mạt Trường, “Có chuyện gì sao? Lục vương tử?”
Kerr đứng bên cạnh nói, “Lục vương tử hi vọng ta có thể lên đài đánh với kẻ kia nhưng ta đã khẳng định rằng mình không phải là đối thủ của người ta, hơn nữa vết thương trước đó của ta chưa lành.”
Thái Mạt Trường vội vàng nói, “Lam úy trưởng, ta thấy vừa rồi ngươi vẫn đang trầm tư, sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của ngươi nên mới không quấy rầy đến ngươi. Ta nói với ngươi tình huống của chúng ta một chút, chúng ta tiến hành ba trận giao đấu, cả Kerr và Thường Nguyên đều thắng một trận. Nhưng trận vừa rồi chúng ta đã thua mất, là thua dưới tay tên gia hỏa Xá Dạ tinh kia. Trận đấu tiếp theo Chân Nặc tinh chúng ta sẽ vẫn giao đấu với Xá Dạ tinh, tên Diêm Tế của Xá Dạ tinh kia vẫn chưa xuống đài…”
Trong lúc Lam Tiểu Bố đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Thái Mạt Trường vẫn luôn chú ý đến. Sau đó hắn nhờ Kerr đi đối phó với Diêm Tế của Xá Dạ tinh, nhưng Kerr từ chối, hắn gặp phải đường cùng mới gọi Lam Tiểu Bố.
“Tiểu Bố, vừa rồi Miêu Dịch Mạc đã bị Diêm Tế gϊếŧ chết.” Kerr đứng bên cạnh nói ra, trong mắt hắn có chút sợ hãi, có thể thấy được tên gia hỏa vừa rồi gết Miêu Dịch Mạc cường đại đến mức nào.
Lam Tiểu Bố quay đầu nhìn lại một chút, phát hiện quả nhiên năm thiên tài đến tham gia thi tuyển đã thiếu mất một người,. chính là Miêu Dịch Mạc to con.
Vừa rồi hắn chỉ chuyên tâm lục tìm trí nhớ của mình, còn thử vận dụng Đoán Thần Thuật, không rảnh quan tâm đến chuyện xung quanh, không ngờ tình huống lại thay đổi lớn như vậy.
Nói thật, nếu như nói Lam Tiểu Bố có ấn tượng tốt với người nào nhất trong năm vị thiên tài đến từ Chân Nặc tinh kia thì đó chính là Miêu Dịch Mạc. Mặc dù Miêu Dịch Mạc là con trai thống soái bát tinh, nhưng tính tình lại rất chất phác, cũng không nói nhiều, hoàn toàn không có chút tính tình công tử thống soái.
Thật không ngờ khi hắn đang tìm kiếm ký ức, suy nghĩ mình có thể thiết kế tạo ra thiết bị tịnh hóa tinh cầu được không, Miêu Dịch Mạc đã bị người gϊếŧ chết.
“Ai gϊếŧ hắn?” Lam Tiểu Bố hơi nhíu mày.
“Chính là hắn, là gia hỏa trên đài kia, chính là Diêm Tế đến từ tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp bốn, thực lực vô cùng mạnh mẽ.” Thái Mạt Trường chỉ vào người đàn ông đang ở trên đài thi đấu.
“Chúng ta đã thắng hai trận, thua một trận. Nếu như lại thua trận này thì chúng ta cũng sẽ gặp khó khăn.” Bất ngờ là, Ngưng Đông Nhu có con mắt mọc trên trán lại chủ động nói một câu.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn lướt qua vết thương trên người Thường Nguyên, lúc nãy Thái Mạt Trường đã nói Thường Nguyên vừa đánh một trận.
“Lục vương tử, tại sao ngươi không ra trận?” Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Thái Mạt Trường, trong lòng thầm nghĩ, ngươi đến đây để mua xì dầu hay nhặt thành quả thế?
Thái Mạt Trường chẳng có chút lúng túng nào, “Lam úy trưởng, thực lực của ta chênh lệch quá xa với Diêm Tế, đi lên cũng chịu chết mà thôi.”
Kerr đứng bên cạnh nói. “Ta cũng nghi ngờ mấy người này đang cố ý, chúng ta mới đánh một trận với Xá Dạ tinh, còn chết một người, vậy mà trận tiếp theo Chân Nặc tinh chúng ta lại đấu với Xá Dạ tinh tiếp.”
Lam Tiểu Bố lười lá mặt lá trái với Lục vương tử, ngươi đi lên chịu chết thể Kerr đi lên đó không phải chịu chết à? Ánh mắt hắn nhìn về phía Thường Nguyên, “Thường Nguyên, nếu không thì ngươi lên đi.”
Vết thương của Thường Nguyên hắn đã nhìn thấy, chỉ là một vài vết thương ngoài da mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến thực lực.
Giờ phút này, tiếng loa phóng thanh lại vang lên lần nữa. “Xin mời tuyển thủ của Chân Nặc tinh nhanh chóng lên đài, nếu không sẽ được tính là bỏ quyền tham gia.”
Thường Nguyên lại không do dự nói, “Được, ta lên.”